PHÀM NGỐC TU TIÊN

Mà đúng lúc này, cửa phòng bệnh của Lâm Phàm lại mở ra. Một người đàn ông lẳng lặng bước vào. Anh ta là hộ lý do bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cử đến, mục đích là giám thị hai bệnh nhân tâm thần đặc biệt này. 

Chớ nhìn công việc của anh ta trông qua rất nhẹ nhàng, kỳ thật áp lực mà anh ta đang gánh là cực lớn. 

Hai người trước mắt anh ta đây chính là bệnh nhân tâm thần nguy hiểm nhất của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn từ trước tới nay. 

Mặc dù bọn họ không hề làm tổn thương đến người khác, nhưng chiến tích của bọn họ thì chẳng một y bác sĩ nào của bệnh viện Thanh Sơn dám coi thường. 

Bởi vì thủ đoạn mà bọn hắn dùng để thương tổn chính bản thân họ phải nói là thiên kì bách quái, cách gì cũng có, nói đâu xa, cái trò quấn dây đồng vào người rồi đem đi chích điện mà cả hai mới nghịch ngu mới rồi, cho dù là kẻ chuyên tra tấn cực hình đối với tù nhân chắc cũng phải quỳ xuống hô một tiếng ba ba với hai tên này. 

Trương lão đầu cúi xuống gần bên tai Lâm Phàm, nói khẽ: "Cái tên đang đứng gần cửa ra vào kia chắc chắn là đến giám thị chúng ta, bọn họ đúng là đồ thiển cận, không lý giải được hành vi của chúng ta liền cho rằng chúng ta là đang tự mình hại mình. Haiz, phàm nhân ngu ngốc, rõ ràng việc mà chúng ta làm đây đều là có căn cứ của khoa học." 

"Mau len lén đâm vài châm lên cánh tay cho ta đi." Lâm Phàm vụng trộm liếc qua vị hộ lý đang đứng gần cửa ra vào kia. 

"Không thành vấn đề, gần đây ta có căn cứ theo số liệu thân thể của ngươi để nghiên cứu ra một bộ châm pháp mới, ngươi muốn biết tên không?" 

Trương lão đầu len lén lấy ra một cây ngân châm, làm bộ cùng Lâm Phàm nói chuyện phiếm, kì thực bất động thanh sắc, thủ pháp tuy đơn giản mà lại thô bạo, một kích nhắm thẳng ngay huyệt vị của đối phương. 

"Tinh Cầu Vận Chuyển Pháp?" Lâm Phàm hỏi. 

Trương lão đầu lắc đầu, bình tĩnh đáp: "Lần này là phiên bản cải tiến rồi, tên là Ngân Hà Hệ Vận Chuyển Pháp." 

Anh chàng hộ lý đứng ở cửa ra vào thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phàm cùng Trương lão đầu, trông thấy hai người lén lén lút lút trò chuyện với nhau, cũng không biết là bọn họ đang nói những gì, nhưng anh ta không chút hứng thú nào để ý. 

Nếu như bắt đầu giao lưu cùng người bị bệnh tâm thần, anh ta sợ tam quan của chính mình không sớm thì muộn cũng sẽ hoàn toàn thay đổi. 

... 

Chỉ một lúc sau, trên cánh tay Lâm Phàm đã ghim rất nhiều ngân châm. 

Dáng vẻ Trương lão đầu vô cùng nghiêm túc, nhìn thoáng qua còn có chút tương tự như một vị lão trung y chân chính, ông ta nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại ngươi cảm giác như thế nào?" 

"Tay hơi tê, váng đầu, choáng, nhưng đại khái cũng không tệ lắm." Lâm Phàm mơ mơ màng màng nói. 

Lúc đầu khi đối phương vừa ghim ngân châm vào tay hắn, thần trí hắn còn tương đối minh mẫn, nhưng bây giờ thì lại thấy có chút choáng váng, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ. 

"Không thể nào." 

Trương lão đầu ngơ ngác gãi đầu, cảm thấy rất khó hiểu. Làm sao mà đầu của tiểu tử này lại choáng váng được nhỉ? Rõ ràng là ông ta đã đâm vào cánh tay hắn, dù có muốn chóng mặt thì cũng nên là cánh tay phải thấy chóng mặt mới đúng, đầu thì liên quan gì. 

Thời gian càng trôi qua, đầu óc Lâm Phàm lại càng dính sệt như cháo trắng để lâu, hắn cảm thấy khó chịu, tự mình lẩm bẩm: "Đầu ta nặng trịch, tầm nhìn thì mơ hồ, trước mắt trắng bóng, còn có rất nhiều nòng nọc đang bơi qua bơi lại." 

"A, tình trạng bây giờ lại tệ hơn thì phải, thật là ồn ào, ta có cảm giác có người cứ đang rì rầm nói chuyện bên trong đầu của ta." 

Trương lão đầu há hốc miệng, phảng phất giống như gặp quỷ. 

"Xem ra bệnh của ngươi không nhẹ đâu." 

Tích tích tích! 

Thiết bị cảnh báo trong phòng bệnh đột ngột vang lên. 

Anh chàng hộ lý đang nhàm chán nghịch điện thoại cách đó không xa bị tiếng chuông này làm giật nảy mình, suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại. Anh ta vội vàng chạy tới xem xét tình hình, không nhìn còn đỡ, vừa trông thấy trên cánh tay của Lâm Phàm toàn là ngân châm, anh ta cảm thấy đại não giật phăng một cái, thật sự muốn ngất ngay tại chỗ. 

Má nó! 

Chuyện gì đã xảy ra? Các ngươi không thể thành thật nghỉ ngơi một ngày, cố gắng đừng làm loạn được hay sao? 

Anh ta vội vàng chạy vọt ra khỏi hành lang, lớn tiếng cầu cứu: 

"Bác sĩ, bác sĩ, mau cứu với, bệnh nhân xảy ra chuyện rồi." 

Các bác sĩ nghe được tiếng la này liền vội vã mang theo y tá chạy tới, anh chàng hộ lý sốt ruột chộp lấy tay của một bác sĩ, hốt hoảng nói: "Bệnh... Bệnh nhân... trên cánh tay của bệnh nhân toàn là ngân châm, còi báo động vang lên… các anh mau cứu người đi." 

Các bác sĩ vừa tới đều biết bệnh nhân trong phòng bệnh đặc biệt này là do bệnh viện tâm thần chuyển đến. 

Rõ ràng ca phẫu thuật cứu mạng đối phương vừa kết thúc cách đây không lâu, không ngờ bây giờ lại có chuyện xảy ra. 

Ông trời ơi! 

Ông phá lệ trực tiếp dùng một cái búa gõ ta bất tỉnh luôn đi. 

... 

Cộc cộc… Xột xoạt... 

Lâm Phàm cảm nhận được có người đang cố banh mí mắt của hắn ra, sau đó còn dùng đèn pin chiếu thẳng vào ánh mắt hắn, bên tai Lâm Phàm vang lên đủ mọi thanh âm hỗn tạp. 

"Con ngươi của bệnh nhân đang hẹp dần, nhịp tim tăng cao, mau chuẩn bị phòng cấp cứu rồi đẩy người sang đó đi." 

« Kích hoạt tràng cảnh dị vực. » 

« Đã kích hoạt đệ nhất tràng cảnh, tặng kèm "Thiên Chùy Bách Luyện Pháp", xin mời ngài nắm chặt thời gian, tranh thủ tu hành. » 

« Thời gian giáng lâm: Ngày mùng 1 tháng 3. » 

« Thể nghiệm ban thưởng: Không rõ. » 

Lâm Phàm phát hiện có rất nhiều thông tin không rõ từ đâu đến bỗng truyền vào trong não hắn, làm đầu óc hắn đau nhức, hỗn loạn dữ dội. Cuối cùng hắn không chịu nổi nữa, trực tiếp hôn mê. 

… 

Vị bác sĩ phụ trách mổ chính trong ca phẫu thuật cứu Lâm Phàm ban nãy đang vui vẻ hưởng thụ bữa ăn của mình, đúng lúc ấy lại có y tá chạy đến thông báo cho ông biết, người mà ông vừa mới cứu cách đây không lâu lại tự khiến bản thân mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm rồi, cần ông mau chóng quay trở lại cứu hắn. 

Ông ta chậm rãi phun miếng gà Cung Bảo trong miệng ra, bình tĩnh nhận xét: "Hắn có bệnh a." 

Y tá sốt ruột nói: "Chủ nhiệm, thật sự là hắn có bệnh mà, bệnh tâm thần, chúng ta trị không được." 

Chuyện này đã kinh động đến tai phó viện trưởng của bệnh viện, ông ta nghe xong thì chỉ thở dài một hơi, sau đó cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi tới số phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. 

"Hách viện trưởng, lão ca ngươi không phải là đang cố ý chỉnh ta chứ, ngươi xem ngươi đưa tới cho bọn ta bệnh nhân kiểu gì vậy, vừa mới hoàn thành ca phẫu thuật thành công chưa được bao lâu, hắn lại tự biến mình hôn mê, phải đẩy vào phòng cấp cứu lần nữa rồi." 

"Chuyện khác không nói, nhưng riêng việc này thì đừng hòng ta đổi ý. Đợi lát nữa khi ca cấp cứu hoàn thành, ta sẽ tự mình điều động xe cứu thương đưa hai vị đại thần này về trả cho ngươi." 

"Đừng có nói sẽ cùng ta uống rượu, đây không phải là vấn đề mà rượu chè có thể giải quyết. Ta còn phải điều hành cả cái bệnh viện nữa, ngươi không biết chỉ trong vòng có nửa ngày, ta phải tiếp nhận bao nhiêu khiếu nại rồi đâu, những bệnh nhân khác và người nhà của bọn họ đều phàn nàn đây này, còn giữ hai đại thần kia ở đây, bọn họ sẽ không có cảm giác an toàn, ngươi hiểu không?" 

"Vả lại chuyện bên Thái Sơn kia ngươi cũng biết rồi, hiện tại bệnh viện bên chỗ ta đang phải tiếp nhận rất nhiều ca nguy kịch, mọi người đều bận rộn, bệnh nhân cần cứu chữa rất nhiều, khẳng định không có khả năng bởi vì bệnh nhân tâm thần đó mà cứ phải điều động bác sĩ và y tá đi theo giải quyết cho hắn hoài được." 

"Thôi được rồi, ta cũng biết ngươi mệt mỏi vì bọn họ như thế nào. Ta cũng hiểu nổi khó xử của ngươi, nhưng tình huống bây giờ thật sự không có biện pháp giữ bọn họ ở lại đây lâu dài được." 

"Mẹ nó! Hách lão ca, yêu cầu của ngươi quá phận rồi đó, nếu như ngươi cứ lằng nhằng như vậy, ngươi có tin ta sẽ trực tiếp yêu cầu bác sĩ mổ chính trượt tay một chút, cho ngươi đưa trả hai tên tàn tật trở về cho ngươi hay không?" 

"Cái gì? Cầu còn không được." 

"Được, được, khi nào rảnh thì gặp, ngươi cứ chờ đó tiếp nhận người về đi." 

Phó viện trưởng thiếu chút nữa đã ném luôn cái điện thoại, đợi ông thương lượng ổn thỏa xong liền mệt mỏi thở dài một phen. Mấy phút sau, ông lại nhấc điện thoại lên phân phó. 

"Chuẩn bị sẵn một chiếc xe cứu thương, chờ ca cấp cứu đó kết thúc thì lập tức trả người về bên Thanh Sơn." 

…. 

Bên ngoài phòng cấp cứu. 

Trương lão đầu sốt ruột đi lòng vòng trước cửa phòng phẫu thuật. 

Không có khả năng a, trong sách rõ ràng đã nói chỉ cần châm cứu vào địa phương đó thì tuyệt đối sẽ không có việc gì. Tại sao đầu óc tiểu tử Lâm Phàm kia lại thấy choáng váng rồi hôn mê? 

Càng nghĩ lão lại càng thấy không đúng. 

Càng nghĩ lão lại càng cho rằng không có khả năng. 

Trương lão đầu xuất ra một nắm ngân châm, ông ta kéo tay áo lên, nhắm thẳng vào huyệt vị trên người mình đâm xuống. 

Châm thứ nhất: không có việc gì. 

Châm thứ hai: cũng không có việc gì. 

... 

Châm thứ mười ba. 

Ầm! 

Trương lão đầu ngã cái rầm xuống đất ngất đi, người chung quanh đều kinh hãi hét toáng lên, vội vàng tránh né ra xa. 

Một vị y tá gấp gáp tiến lên xem xét, vừa nhìn thấy tình huống trên người Trương lão đầu, lập tức lệ rơi đầy mặt, bi thống hô to: 

"Bác sĩ, cứu!!!" 

Trong phòng cấp cứu. 

Các bác sĩ và y tá phụ trách bệnh nhân đặc biệt từ bệnh viện Thanh Sơn đều vô cùng bận rộn. 

Trước đó chỉ phải cấp cứu cho một mình Lâm Phàm nên vẫn còn tương đối dễ thở, không có bất cứ vấn đề hay áp lực gì, nhưng chỉ vài phút sau Trương lão đầu đã được đưa vào theo, khiến cho bọn họ có chút luống cuống tay chân. 

Bác sĩ chủ nhiệm nói: "Lê viện trưởng đã từng nói với ta, bác sĩ nào đến bệnh viện chúng ta cũng đều có thể có cơ hội tôi luyện y thuật, bởi vì bọn họ phải thường xuyên giải phẫu những ca có tính nguy hiểm cực cao. Lúc trước ta còn không rõ lắm, chỗ chúng ta chỉ là một bệnh viện nhỏ, làm gì có nhiều ca nguy hiểm như vậy để mà phụ trách. Nào ngờ ta về đây nhận chức chín năm, trong chín năm đó, ta đã phải phẫu thuật cho tên tiểu tử này những 48 lần, mà mỗi một lần đều được đưa tới trong tình trạng nửa cái mạng đã đặt trong quan tài." 

"Bác sĩ Vương thì tiếp xúc với tiểu tử này 32 lần, đương nhiên, như các ngươi cũng biết, bác sĩ Vương đã từ chức rồi." 

Trong phòng cấp cứu, các y tá lẳng lặng nghe chủ nhiệm kể chuyện quá khứ. 

Các nàng cực kỳ đồng cảm với ông ta, cũng cực kỳ muốn cảm khái. 

Vị bệnh nhân này chính là một người ôm tâm lý tiểu cường chân chính, một mực tìm đường chết nhưng cũng một mực không chết được. 

"Phó viện trưởng nói như thế nào?" Bác sĩ chủ nhiệm hỏi. 

Ông ta đã cho người báo với phó viện trưởng, nếu như bây giờ không có được một cái đáp án làm ông hài lòng, ông sẽ lập tức từ chức về nhà chăm nuôi cháu trai, bệnh tâm thần quả thật là đáng sợ mà. 

Một vị y tá nhỏ giọng nói: "Phó viện trưởng phân phó xuống, đợi lát nữa khi ca cấp cứu này kết thúc thì lập tức an bài xe cứu thương, ông ấy tự mình lái xe đưa bọn họ trở về bệnh viện tâm thần Thanh Sơn." 

Bác sĩ chủ nhiệm nghe nói xong, tia nắng hi vọng lại ngập tràn trong lòng ông. 

"Mau xốc lại tinh thần cho ta, ta hi vọng trong vòng ba canh giờ, chúng ta có thể tống tiễn hai người này biến ra khỏi bệnh viện của chúng ta, các người có làm được hay không?" 

"Được." 

Giờ khắc này, các bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu đều dấy lên tình thần nhiệt huyết hừng hực như liệt hỏa. Bọn họ tựa như siêu nhân biến hình, chỉ muốn bật hết hỏa lực lên, mau mau chóng chóng cứu tỉnh hai vị ôn thần kia dậy rồi tiễn bọn họ lên đường về nhà. 

Chỉ vậy thôi, không còn cầu mong gì khác. 

Lùi Quay lại