Ba đồng chí công an liếc nhìn nhau, ngay cả bánh bao trắng cũng không thể hỏi được.
Vậy chắc là thật rồi.
Dù sao trước giờ chả mấy ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của bánh bao trắng.Không biết hai đứa trẻ này đến từ đại đội nào.
Nhìn quần áo rách thảm thương như vậy chắc đi lang thang từ lâu rồi.
Sống sót đã là một điều kì diệu, nếu không phải may mắn được Tiểu Lưu mang về có khi chúng đã chết đói cũng nên.
Nghĩ đến là thấy tội nghiệp.Một lúc sau, Tống Sở và Giang Bác ngồi ở cửa gặm bánh bao, mỗi người cầm nửa cái bánh.Sau khi Tống Sở ăn được vài miếng, liếc nhìn ba đồng chí công an đang bàn bạc bên trong, sau đó chọc ngón tay vào Giang Bác: “Tiến sĩ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”Giang Bác đem bánh bao trong tay đưa qua cho cô: “Chắc là chúng ta sẽ bị đem cho người khác.”Tống Sở há miệng cắn một miếng, phần còn lại trực tiếp nhét hết vào trong miệng, phồng má nói: “Tôi biết rồi, giống như trong tiểu thuyết ấy, đứa nhỏ không nhà sẽ bị đưa đến nhà người khác, như vậy sau này sẽ có nhà của mình.
Phải làm sao đây, tôi thấy mấy nhân vật con nuôi trong tiểu thuyết đều rất khổ...Nếu ngày nào họ cũng cho tôi bánh bao thì tôi sẽ đi theo.
Dáng vẻ lúc còn nhỏ của tôi trông rất dễ thương, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng nhận nuôi tôi.”Giang Bác: “...”Hai người bọn họ đoán đúng rồi, đồng chí công an quả thực đã thảo luận về việc đem bọn họ đưa cho người khác nuôi.Hai đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, nhất định không thể vứt bỏ không quan tâm được.
Đương nhiên cũng không thể đem xuống nông thôn, hiện tại dưới quê rất khó khăn, người ta còn không nuôi nổi con của mình chứ đừng nói nhận nuôi hai đứa nhỏ.Hơn nữa, giờ ở nông thôn đầy trẻ em chết đói ngoài đường, nếu đưa hai đứa nhóc này đến đó chắc cũng chả cầm cự được bao lâu.Vì vậy, ý tưởng ưu tiên là tìm một gia đình trong thành phố xem có nhà nào muốn nhận con nuôi không.Dù hai đứa nhóc này hơi lớn một chút, nhận về chưa chắc đã thân thiết nhưng như vậy thì cũng có chỗ tốt của nó.
Bởi vì chúng đã lớn nên vừa về là có thể giúp làm việc nhà, không cần phải tốn sức để chăm.Chỉ cần cho một ngụm cơm ăn là được, qua mấy năm lại có thêm một sức lao động.
Nếu nuôi tốt có khi về sau còn được chúng dưỡng lão cho.Sau khi ba người hạ quyết tâm, liền gọi điện thoại cho các tổ dân phố, nhờ bọn họ tuyên truyền với đơn vị hoặc các vùng phụ cận xem có nhà nào muốn nhận con nuôi hay không, nếu có thì nhanh chóng đến cục công an để nhận đứa nhỏ về.Sau khi tin tức được gửi đi, công an Điền liền dẫn hai đứa trẻ đi đến tòa nhà ký túc xá ở phía sau khu ủy ban huyện.
Tất cả các công chức trong huyện đều sống ở đây, nhà công an Điền cũng ở đó.Tống Sở lo lắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Bác, run rẩy bước đi: “Người này dẫn chúng ta tới đây làm gì vậy?”Giang Bác: “Không biết.”“Tiến sĩ, anh thay đổi rồi.” Tống Sở trừng mắt nhìn anh.
Tự dưng xuyên qua liền bị ngốc!Vị tiến sĩ từng là thánh vạn năng hỏi gì biết nấy giờ hỏi câu nào cũng bảo không biết.Hai người lê đôi chân ngắn ngủn đi theo công an Điền vào nhà, cùng nhau đi lên lầu, tiến vào một hành lang nhỏ trông hơi cũ, đi tới gian phòng thứ ba thì công an Điền gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra.Có một người phụ nữ đứng ở bên trong, trông rất hiền lành.
Tống Sở có chút hưng phấn.
Sau này bọn họ sẽ ở lại đây ư, vậy có phải kêu mẹ hay không?.