5.
Tôi khóc nguyên một đường trở về, Tống Thần thật sự rất đẹp trai, tôi cũng không muốn chia tay với anh, nhưng mà... haiz, cuộc đời mà, đâu còn cách nào nữa đâu. Đời trước Hứa An An tôi chắc chắn tạo nghiệp nên bây giờ mới không thể có được người bạn trai đẹp trai như vậy.
Vừa quay lại công ty, đồng nghiệp Vương Phương vừa hét vừa chạy đến ôm tôi.
""An An, cậu gặp may rồi, ông trời ơi...!""
Cô ấy kích động vung vẩy tập tài liệu trong tay, chỉ về phía ảnh chụp bên trên.
""Nhìn thấy gì chưa, trường học chúng ta có tương lai rồi. Một trường đại học hạng ba mà có thể mời Tống Thần nổi tiếng trong giới y đến làm giáo sư diễn giảng. Chủ nhiệm Cát sắp xếp cậu làm trợ lí cho anh ấy, chậc chậc, cận thủy lâu đài (1), lợi cho cậu rồi.""
(1) chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi
Đúng lúc chủ nhiệm Cát đang đứng sau lưng Vương Phương, bà ta nhướng mày, bất mãn nhìn chúng tôi.
""Hứa An An, tôi thấy bình thường cô làm việc cẩn thận nên mới giao trách nhiệm quan trọng này cho cô. Cô đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đến lúc đó dọa giáo sư Tống chạy thì cô cũng đừng ở lại trường nữa!""
Tôi khóc không ra nước mắt.
""Chủ nhiệm Cát, bà cũng biết tôi khá là mê trai, chỉ sợ tôi không đảm đương được trách nhiệm lớn lao như vậy. Lỡ như đến lúc đó tôi không may làm ra chuyện xấu gì đó với giáo sư Tống, bà xem...""
Chủ nhiệm Cát trợn mắt.
""Dựa vào cô? Đừng có nghĩ nữa, sao giáo sư Tống có thể xem trọng người như cô chứ?""
Chủ nhiệm Cát ném một đống tài liệu cho tôi, để tôi đọc rõ sở thích của Tống Thần. Bà ta còn sắp xếp cho anh căn phòng tốt nhất kí túc xá, nói mỗi tuần anh sẽ ở đây hai ngày, nói tôi tối mai đến phòng kiểm tra một lần xem có thiếu gì không.
Haiz, hoàn cảnh xô đẩy nên mới phải đi bán m.ạng cho tư bản như thế này đây.
Tôi rất sợ nhìn thấy Tống Thần, nhưng lại không nhịn được mà nghĩ, người kiêu ngạo như anh biết mình đột nhiên trở thành người thứ ba một cách khó hiểu thì ghét tôi còn không kịp ấy chứ, chắc anh sẽ không nhìn đến tôi đâu.
Ngày hôm sau, tôi làm xong công việc của mình, cầm thẻ phòng đến kí túc xá.
Trường chúng tôi là trường đại học hạng ba, cái khác không có nhưng tiền thì chúng tôi không thiếu, kí túc xá của giảng viên rất hoành tráng. Đặc biệt là mấy căn ở tầng cao nhất, có thể so được với phòng tổng thống ở khách sạn năm sao.
Tôi quét thẻ phòng, không ngờ vừa mở cửa lại phát hiện cửa nhà vệ sinh mở, bên trong còn truyền đến tiếng nước.
Tôi rất tức giận, là dì quét dọn nào vậy, biết rõ tối nay Tống Thần đến mà còn chạy đến phòng anh tắm rửa, mấy người này đúng là càng ngày càng quá đáng.
Tôi hung dữ đi đến nhà vệ sinh.
""Dì có thể...""
Giọng tôi dừng lại, Tống Thần nghiêng người về phía tôi, giọt nước từ hàm dưới anh nhỏ xuống, chảy qua khuôn ngực rộng rãi của anh, lướt qua cơ bụng tám múi săn chắc, xuống đến...
""Ực...""
Tiếng nuốt nước bọt của tôi vang lên vô cùng rõ ràng.
6.
Tống Thần quay đầu nhìn tôi, vô cùng bình tĩnh tắt vòi hoa sen, đưa tay lau mặt.
""Nhìn đẹp không?""
Tôi không kìm được lòng mà gật đầu.
""Đẹp.""
""Đẹp hơn bạn trai em không?""
Bạn trai? Tôi kịp phản ứng, xoay người sang chỗ khác, mặt đỏ bừng lên, lắp bắp giải thích: ""Tôi, tôi không cố ý, giáo sư Tống, thời gian anh ở trường học chúng tôi, tôi sẽ là trợ lí hỗ trợ sinh hoạt của anh, tôi đến kiểm tra phòng...""
Tống Thần cười một tiếng, lấy khăn tắm ở kệ bên cạnh quấn quanh bụng dưới.
""Không cần, tôi sẽ nói với chủ nhiệm Cát để thay người.""
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
""Vậy cũng được, vậy anh gọi điện cho bà ấy sớm chút, tôi không ở đây quấy rầy anh nữa.""
Nói xong tôi lập co cẳng chạy một mạch xuống tầng một, gió lạnh bên ngoài thổi qua, hơi nóng trên mặt mới từ từ giảm xuống. Tôi dừng lại, thở dốc vài tiếng, dùng tay quạt quạt cho đỡ nóng.
Muốn chớt quá, mỗi lần thấy Tống Thần tôi đều căng thẳng muốn ngất xỉu, tôi phải nhanh chóng đẩy củ khoai lang bỏng này đi mới được.
Tôi cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, bây giờ đã là năm giờ chiều, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan làm. Nếu như tôi kéo dài đến ngày mai mới nói với chủ nhiệm Cát, bà ta chắc chắn sẽ nói với tôi như thế này.
""Tôi đi đâu tìm một người nhận công việc của cô chứ? Làm hết hôm nay đi rồi nói!""
Vậy cũng không được, tôi nhanh chóng chạy về văn phòng, chủ nhiệm Cát thường xuyên tan ca sớm nay lại bất ngờ chưa về, tôi lập tức lao đến ôm cánh tay bà ta.
""Xong rồi chủ nhiệm Cát, tôi...""
""Tiểu Hứa, biểu hiện hôm nay của cô rất tốt!""
Chủ nhiệm Cát xoa đầu tôi.
""Giáo sư Tống vừa cố ý gọi điện thoại cho tôi để khen cô, nói cô làm việc cẩn thận chu đáo, tiếp tục duy trì nhé, làm rất tốt, tôi về trước đây.""
""Cái gì? Chủ nhiệm Cát, không phải, rõ ràng Tống Thần không nói như vậy, anh ấy...""
""Ôi chao, xem cô kìa, được khen mà còn ngại là sao? Người trẻ tuổi phải tự tin lên, tôi còn phải về nấu cơm nữa, đừng cản đường tôi.""
Chủ nhiệm Cát vỗ vào tay tôi một cái, sau đó ngâm nga rời đi, để lại tôi một mình đứng một mình trong phòng làm việc với mớ suy nghĩ lộn xộn.
7.
Tống Thần có ý gì vậy?
Rõ ràng vừa rồi anh đã nói là không muốn gặp lại tôi mà, có phải chủ nhiệm Cát nghe nhầm rồi không?
Do dự một lúc lâu sau, tôi lấy hết dũng khí gọi điện cho Tống Thần, kể lại cho anh nghe chuyện vừa rồi.
""À, vậy sao?""
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói uể oải mang theo chút hờ hững.
""Bà ấy hiểu nhầm ý tôi rồi, ngày mai tôi sẽ giải thích lại cho bà ấy.""
Điện thoại nhanh chóng bị cúp, cảm giác như anh không muốn nói thêm một lời nào với tôi, tôi cảm thấy có chút khó chịu, vừa tức vừa cảm thấy may mắn. Ngày mai giải thích rõ mọi chuyện rồi, hi vọng sau này chúng tôi không có gì liên quan đến nhau nữa.
Ai ngờ ngày hôm sau đi làm chủ nhiệm Cát vẫn giữ thái độ giống hệt hôm qua.
""Tiểu Hứa, giáo sư Tống mới lên lớp xong, cô mang một chút hoa quả đến phòng cậu ấy đi.""
""Lần này để mời được cậu ấy đến, chúng ta đã phải tốn rất nhiều công sức, đại học C bên cạnh vẫn còn đang nhìn chằm chằm đấy. Nếu như cô không làm xong việc, đắc tội với người ta thì đừng nhớ nhung gì tiền thưởng năm nay nữa, nghe rõ chưa?""
""Nhưng chuyện đó chắc không xảy ra đâu, giáo sư Tống khá hài lòng với cô ha ha, đi đi.""
Chủ nhiệm Cát vừa đánh vừa xoa, tôi căn bản không chen vào được, chỉ có thể mua một giỏ hoa quả ở tiệm trái cây cạnh trường học rồi mang đến phòng Tống Thần.
Tống Thần ngồi trước bàn, đang vùi đầu chỉnh sửa tài liệu giảng dạy.
""Để xuống đi, tôi không ăn dưa hấu, cũng không ăn xoài.""
""Hả? Không phải trước kia anh rất thích ăn xoài sao?""
Lúc tôi và Tống Thần vẫn còn yêu đương qua mạng, tôi thường xuyên thấy xoài trên bàn anh, anh nói anh ở Hạ Môn một thời gian dài, xoài xanh ở đó rất ngon, cho nên vừa thấy tên WeChat của tôi đã lập tức bị hấp dẫn.
(1) tên WeChat của nữ chính là Tiên nữ rất man (仙女很芒), man ở đây là từ 芒 trong 芒果 (quả xoài)
Tống Thần ngẩng đầu, đẩy kính trên sống mũi, lạnh nhạt nhìn tôi một cái.
""Em nhớ nhầm rồi.""
""Thật xin lỗi, vậy tôi đổi cho anh loại khác.""
Tôi chỉ có thể nói xin lỗi rồi chạy đi mua loại hoa quả khác.
""Tôi không ăn dưa ngọt, cũng không thích vải.""
""Tôi dị ứng với kiwi.""
8.
Thời tiết tháng sáu rất nóng, tôi chạy đi chạy lại ba lần dưới ánh nắng như thiêu đốt, trên bàn trà trong Tống Thần cũng đã chất đầy hoa quả, cuối cùng anh bỏ công việc trong tay xuống, đi đến trước mặt tôi.
""Hứa An An, tôi không ăn trái cây.""
Tôi nổi cáu.
""Vậy anh phải nói sớm chứ, đùa tôi vui lắm sao?""
""Không sai.""
Tống Thần cao hơn tôi một cái đầu, anh khoanh tay đứng trước mặt tôi, thái độ lạnh như băng, so sánh như thế nào cũng thấy mình đang yếu thế hơn, tôi nhìn xung quanh một chút rồi đứng lên ghế sopha chống nạnh.
""Anh có nhầm không vậy, đùa tôi vui lắm sao?""
Tống Thần gật đầu.
""Cũng không tệ lắm.""
Cũng không tệ lắm, anh lại còn nói không tệ lắm, tôi tức đến mức giậm chân, trời nóng vốn đã dễ khiến con người cảm thấy bực bội, tóc mái cắt ngang trán tôi đã ướt đẫm, từng sợi bết dính vào trán, dây áo con sau vai cũng siết chặt khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy.
""Tống Thần, anh bị điên à!""
Tôi tức muốn chớt, đứng trên sopha giương nanh múa vuốt, Tống Thần cười một tiếng, anh đi đến ôm lấy eo tôi, nhấc tôi lên, sau đó thả tôi xuống mặt đất.
""Hứa An An, nói chuyện nghiêm túc đi!""
Lòng bàn chân chạm vào mặt đất bằng phẳng, tôi càng tức hơn, lại bò lên ghế sopha, đứng từ trên nhìn xuống anh.
""Nói cái gì? Anh không muốn thấy tôi thì nói chủ nhiệm Cát đổi người đi, tất cả mọi người là người trưởng thành, anh nhằm vào tôi là có ý gì?""
""Vậy còn em, Hứa An An, em đùa giỡn tôi vui lắm sao?""
Tống Thần lại ôm tôi xuống.
Tôi muốn bùng nổ.
""Tôi cũng không cố ý đùa giỡn anh, tôi là vì...""
""Là vì cái gì?""
Ánh mắt Tống Thần lập tức thay đổi, anh dùng một tay cố định bả vai tôi, đôi mắt sau mắt kính cũng trở nên thâm trầm.
""Nói rõ ràng.""