Chuyện của hai người đến đây cũng dừng hẳn. Nhưng yếu tố cần khai thác trên người Linh thì chưa dừng lại ở đây.
- Vậy cô Hạ Linh đối với việc trên mạng rằng cô là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác thì sao? Cô không có định giải thích gì sao ?
Linh nắm chặt bàn tay, trong lòng đã nổi gợn sóng, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh. Cô biết những gì tới đây cô sắp nói sẽ đảo lộn quỹ tất cả quỹ đạo của cô.
- Vậy chúng ta nói từ đầu nhé.
Linh nhờ người chiếu ảnh lên giúp cô, bức ảnh rõ ràng, chứa đựng đầy tình cảm :
- Tôi và anh ấy trước đây đã sống chung với nhau mười bảy năm trời. Anh nuôi tôi trưởng thành. Cho tới một ngày anh ấy có sự nghiệp, muốn phát triển, tôi liền nhận ra tình cảm của bản thân, lấy hết dũng khí viết thư rồi tỏ tình. Nhưng bức thư ấy chưa trao được đến người nhận thì đã bị Quyên, một người cũng thích anh cầm và giấu lá thư ấy đi.
- Năm sinh nhật mười chín tuổi của tôi, anh ấy trở về, lúc đó chúng tôi chính thức nói chuyện yêu đương. Nhưng cũng vì vậy...
Linh không nói hết, chiếu đoạn tin nhắn năm năm trước ra giọng cũng nghẹn ngào :
- Vì những dòng tin nhắn này tôi mới chia tay anh ấy, nghĩ rằng anh ấy phản bội tôi, không thật lòng yêu tôi. Nhân lúc Duy uống say chị ta liền lừa anh rằng đã ngủ cùng anh. Duy luôn là một người có trách nhiệm nên mới đồng ý làm bạn trai của Quyên. Là Duyên Phận để chúng tôi gặp lại nhau một lần nữa, hóa giải hiểu lầm. Còn chuyện bạn gái thì mời mọi người xem tiếp những hình ảnh sau đây.
Linh tiếp tục chuyển hình ảnh, những dòng tin nhắn cuối cùng Duy nhắn cho Linh, trong thư ai cũng thấy rất rõ họ đã không còn quan hệ gì với nhau.
- Tôi không phải người thứ ba như chị ta nói. Còn một việc nữa. Chị ta đã lừa anh ấy cùng lên giường nhưng sự thật là chị ta mới đây đã cùng bạn của anh Duy ở cùng phòng. Đó mới là lần đầu của chị ta. Duy là người bị chị ta lừa dối suốt năm năm qua.
Bao nhiêu câu hỏi của phóng viên chuẩn bị từ trước giờ đây không thể dùng được nữa.
Linh tiếp tục :
- Bản thân chị ta đã làm ra nhiều chuyện chia rẽ chúng tôi không có một chút hối hận nào. Đến bây giờ muốn đổi hết lỗi chia tay lên người tôi, nói tôi là kẻ thứ ba ư ? Yêu không có lỗi những yêu mù quáng và cố chấp thì sẽ hại mình hại người. Dù bây giờ chị ta có muốn nói gì thì cũng đã muộn.
Việt thấy câu chuyện cũng đã đến hồi kết, muốn đưa cô đi nhưng Linh đứng im
- Em còn chuyện muốn nói.
Nghe tới đây, cánh báo chí vừa im lặng vì câu chuyện lại sục sôi lên, họ đâu ngờ lần này lại có nhiều chuyện đặc sắc như thế.
- Sau bộ phim đang quay, tôi quyết định rút khỏi ngành giải trí.
Lời này như bùng nổ khán phòng. Đây đáng lẽ sẽ là thời cơ để cô phát triển sự nghiệp thì Linh lại tuyên bố rút lui.
Việt cũng không được biết trước về quyết định này của Linh. Anh trưng ra bộ mặt không thể tin được. Nhưng cũng không lên tiếng chất vấn. Nếu cô đã muốn như vậy, anh tôn trọng quyết định của cô.
- Tôi muốn làm một người bình thường đứng bên cạnh người tôi yêu.
Nụ cười sau cùng của Linh khiến mọi người nghĩ tới điều gì đó. Hạnh phúc. Có lẽ tình yêu đơn giản hơn chúng ta nghĩ. Chỉ cần được ở cạnh người mình yêu đó là hạnh phúc to lớn nhất.
Buổi họp báo kết thúc trong sự trầm lặng của mọi người.
Quyên xem xong live buổi họp báo cũng không tin nổi, cô ta còn muốn giảo biện gì đó nhưng đã bị Linh đến tận nơi chất vấn. Có Tuấn Anh làm chứng, Quyên liền chết điếng không thể nói gì. Linh chỉ để lại một câu đây khinh bỉ rồi ngang nhiên bước đi :
- Duy sẽ mãi mãi không bao giờ về bên cạnh chị đâu.
Quyên không muốn chấp nhận nhưng sự thật trước mắt, cô ta chỉ biết gào khóc. Cho tới một ngày cô ta biết bản thân đã mang thai con của Tuấn Anh. Không còn cách nào khác cô ta chỉ đành cùng cậu ta làm đám cưới, nhưng không lâu sau đó, do sự bất cẩn mà cô ta sảy thai, sống trong nhà đó cũng không tốt, ba mẹ chồng đay nghiến, cô em chồng hút máu. Cũng may Tuấn Anh vẫn là một người đàn ông tốt, che chở cô ta. Chỉ là sau này liền không thể có thai nữa. Tuấn Anh bị ba mẹ giục có con không còn cách nào khác liền thụ tinh nhân tạo cùng với một cô gái khác. Lúc này Quyên chẳng còn gì trong căn nhà ấy, ngày ngày chịu đựng những tiếng mắng chửi đòn roi. Cho tới một ngày Quyên bị đuổi đi vì dám có ý làm cho cô gái kia sảy thai, Tuấn Anh không thể thể bảo vệ cô ta nữa, trách nhiệm anh ta cũng đã làm hết rồi nhưng Quyên đâu nghĩ gì cho anh ta. Không còn cách nào khác, họ ly hôn. Nhưng đây cũng là chuyện của mấy năm sau.
Còn ở hiện tại Linh trải qua rất tốt.
Đúng như cô nói, sau khi đóng máy bộ phim ấy Linh liền không tham gia bất kỳ bộ phim nào nữa, từ chối tất cả mọi lời mời.
Việt và ba mẹ anh tới sân bay tiễn cô.
Cô đã nói trước rằng sẽ tới thăm ba mẹ cô trước, rồi mới đi tìm anh. Việt đi tới vỗ vỗ vào vai cô một cách khí thế :
- Nhớ là phải tìm được Duy nhé. Sau đó thì túm cổ anh ta lại, đưa về làm đám cưới nghe chưa.
- Em nhớ rồi, em sẽ tìm được anh ấy.
- Phải thế chứ, nhanh chóng tìm được anh ta, đưa về ăn cưới anh nữa.
Linh bật cười, vâng dạ lên máy bay.
Hành trình mới của cô bắt đầu rồi.
Mỗi ngày Linh đều cố gắng tìm anh, nhưng tất cả đều không có thông tin gì. Thân cô thế cô. Linh không biết anh ở đâu.
Ngày nào Linh cũng quay vlog lưu lại kỷ niệm hành trình đi tìm người mình yêu. Tuấn Anh nhìn thấy được sự kiên trì của cô, cố gắng vì tình yêu nên đã nói cho cô biết địa chỉ của anh.
Linh tức tốc chạy tới Pháp. Tại một căn nhà khá cổ kính, Linh dừng bước chân. Đây là nơi anh đang ở.
Linh đã đứng đợi anh từ sáng đến tối vì thấy trong nhà không có ai, bất giác cô gục đầu vào cạnh tường ngủ lúc nào.
Xế chiều, một người đàn ông bước về đến cửa, anh đứng một hồi rất lâu mới tiến tới bên cạnh người con gái ấy.
Linh tỉnh dậy đã bảy giờ tối. Thấy bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ, Nhưng điều khiến cô chú ý là mùi hương ấy.... Mùi hoa thiên điểu Đây là phòng của anh.
“ Anh đang ở đâu”
Trong đầu cô lúc này chỉ còn lại hình bóng của anh. Không nghĩ nhiều Linh lao ra khỏi phòng, muốn chạy đi kiếm anh. Vừa mở cửa Linh đã đâm sầm vào người đàn ông ấy. Mùi hương này làm sao cô quên được. Phải. Là anh. Người đàn ông cô yêu sâu đậm.
Duy mặc cho cô ôm, rất lâu sau anh mới buông cô ra :
- Sao em lại đến đây, không phải anh nói em không được đi tìm anh hay sao ?
Linh vẫn im lặng không nói, cho đến khi Duy hết khiên nhẫn, nâng cằm cô lên thì phát hiện ánh mắt đã chứa đựng một tầng nước mắt.
- Em rất nhớ anh.
Nói rồi Linh nhón chân, đưa người lên sát gần hôn anh. Duy bị Linh hôn đến mất hết lý trí. Mãi một lúc Linh cảm thấy thỏa mãn mới buông anh ra trả lời câu hỏi của anh :
- Tại sao em không được tới đây. Em đi tìm người mình yêu thì có lỗi ư ?
Duy hơi bực mình :
- Anh không thể ở cạnh em được, em không hiểu hả?
Linh đương nhiên không hiểu, cô kéo người anh lại chất vấn :
- Tại sao không được. Rất cuộc thì vì sao anh cứ né tránh em.
Duy bất đắc dĩ, anh đương nhiên không muốn nói, giằng co một lúc Duy mới quát lên :
- Nếu ở gần em thì Quyên sẽ làm khó em, Anh không muốn sự nghiệp của em bị hủy hoại. Em có hiểu không Linh.
Linh nhìn anh, ánh mắt đấy thật sự đang nói ra nỗi lo trong lòng anh. Linh bật cười.
- Anh không xem một chút tin tức gì về em sao ?
Duy nhíu mày, biểu cảm này của cô có ý gì.
Linh ôm lấy cổ anh, tinh nghịch hôn thêm mấy cái rồi mới kể hết chuyện cho anh biết. Đến lúc này Duy mới ngớ người, một năm rưỡi qua anh căn bản không đụng đến những thông tin ấy. Anh cố gắng kìm chế không tìm hiểu gì về Linh, anh sợ anh không chịu được mà trở về. Bây giờ thì anh nói với cô tất cả đã được giải quyết. Chuyện đó cũng là Quyên lừa anh.
- Em nói thật sao.
Linh tức giận đạp cho anh một cái :
- Anh bị làm sao thế. Mắt thấy tai nghe anh còn không tin.
Duy không phải không tin anh chỉ là chưa tiêu hóa được, sợ bản thân đang mơ.
- Vậy ... chúng ta có thể ở bên nhau rồi.
Linh mỉm cười gật đầu, vẻ mặt hờn dỗi :
- Đương nhiên, anh bị em bắt rồi sẽ không có đường để chạy trốn nữa đâu. Không ai rảnh đi tìm anh thêm. Mệt chết em.
Duy sau vài giây bất động anh mới đứng phắt dậy hành động nhanh như một tia chớp. Trong chuyện này mọi hiểu lầm được sáng tỏ Duy là người vui nhất.
- Anh làm gì vậy.
Duy thu dọn đồ đạc, quay người lại đè sát cô lên tường :
- Như em nói không phải sao, bây giờ anh trở thành người bị em bắt rồi không trốn được nữa.
Linh bị đè có chút xấu hổ,, cô lén nhìn anh thì bị anh hôn cho lảo đảo, mãi lâu sau họ mới buông ra, lưu luyến, một lúc cô mới phát ra được một câu :