Cao Lãnh


                  Chương I: cháu gái nuôi

Lần đầu tiên hắn gặp cô trong đêm tối mùa đông lạnh, gió len lỏi từng góc cửa bệnh viện Đế Đô. Cao Tố Linh mới 13 tuổi đã phải chịu cảnh mất mẹ, con bé khóc đến nặng người. Cũng chính nhờ Lãnh Thần Nam- chủ tịch tập đoàn Lãnh thị giàu nhất Đế Đô ai cũng phải kính nể, được người ca tụng, sợ hãi khi biết đến danh tiếng ông trùm chứng khoán trên thương trường khi mới 22 tuổi, Tố Linh đã được anh nhận về nuôi trong đêm đông lạnh buốt xương của tiết trời.

- Bé con, từ nay đây sẽ là nhà của cháu.

Lãnh Thần Nam không phải người đơn giản, anh nhận cô về nuôi cũng chỉ vì mẹ cô từng là ân nhân của ông nội anh-Lãnh Dương. Dưới không khí lạnh mùa đông, người đàn ông thân hình cao ráo ướm chừng m87 với ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đẹp tựa biển của đại dương sâu đến lạ thường cầm điếu thuốc ngóng ra cửa sổ như tâm tư điều gì. Tố Linh cũng vì thấy anh dễ nhìn lại đối tốt với cô nên cũng không kiêng dè:

- Chú Lãnh Thần, chú có tương tư gì sao?

- Tố Linh, trẻ con không nên hỏi nhiều, đêm đã xuống cháu về phòng nghỉ đi

Giọng người đàn ông ấm áp với khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh nhìn Tố Linh khuyên nhủ.

- Chú Lãnh, cháu biết rồi.

Tố Linh ngoan ngoãn nghe lời Lãnh Thần Nam rồi nhanh chóng trở về phòng.

-Mai cháu sẽ đến trường học, ta đã sắp xếp cho cháu.

- Vâng.

Đêm hôm ấy cứ trải dài triền miên mãi cho đến ngày hôm sau. Khi Tố Linh bước xuống bàn ăn, hai mắt cô tròn xoe khi thấy một người phụ nữ ăn vận kiêu sa, hào nhoáng đang nói chuyện với Lãnh Thần.

-Chú Lãnh, chào buổi sáng.

Lãnh Thần Nam nhìn cô hơi cười, giọng vẫn ấm áp đáp lại:

- Tố nhi, lại đây.

-A Thần, đây là…

-Cháu gái anh.

-Cháu chào dì Tuyết đi. Đây là vị hôn thê của chú.

-Chào dì Tuyết.

Cứ như thế bữa cơm bắt đầu, Tố Linh cứ nhìn hai người họ nói chuyện đến lúc cô rời bàn mới thôi.

Cứ như thế một năm trôi đi, Tố Linh được Lãnh Thần chăm sóc, chiều chuộng cũng bắt đầu có cảm giác rung động. Nhưng ở đây người gây khó dễ cho cô luôn là Mặc Y Tuyết, vị hôn thê của chú cô. Vì ghen tị trước sự sủng hạnh của Lãnh Thần với Tố Linh, mà luôn gây khó dễ cho cô.

Cũng bởi một ngày, Tố Linh vừa đi học về cô đã bị Y Tuyết sai đi pha trà cho Lãnh Thần Nam.

-Tố Linh cháu bị điên rồi.

-Có chuyện gì vậy.

- A Thần, con bé cũng không phải cố ý chỉ là một chút bỏng nhẹ thôi.

-Cháu, cháu….

- Cao Tố Linh, cháu ở đây làm gì, đi lên phòng đi.

Tố Linh tất nhiên sẽ không đi lên phòng cô nán lại ở một góc cửa nhìn chú bôi thuốc cho Y Tuyết. Cô đã làm gì sai để bị như bây giờ. Trái tim con bé thắt lại như muốn trào hai hàng lệ, tự nhiên cô thấy đau thắt lại.

- Tố nhi nay ta có viêc, cháu ở nhà với dì Tuyết, nhớ phải nghe lời.

- Chú…cháu muốn làm người phụ nữ của chú.

- Tố nhi cháu còn nhỏ, dì Tuyết sau này sẽ là vợ chú, còn cháu chỉ là cháu gái nuôi mà thôi.

Hôm nay Tố Linh đã lấy hết can đảm, tình cảm một năm chôn giấu để nói với Lãnh Thần, nhưng lại bị anh từ chối thẳng thừng. Y Tuyết nghe vậy, cũng càng ngày càng khó dễ với cô hơn. Cuộc sống của cô ở Lãnh gia cũng chả mấy chốc mà trở nên tốt đẹp.

Quay lại