SÂU TRONG ĐÊM TỐI

Duệ Khải dập liên tù tì vào người cậu, không quên hỏi: “Mộ Hàn, sướng không?”

Trong cơn đê mê, cậu vô thức gật đầu: “Nữa...nữa đi, Duệ Khải...mạnh hơn nữa, nhanh hơn nữa, sướng...sướng lắm.”

***

Sau một đêm mây mưa đến tận sáng, Mộ Hàn cuối cùng đã được thỏa mãn, mệt lã người đương nằm say giấc trên giường.

Mườn tượng lại những cảnh tượng nóng bỏng với khao khát cháy bỏng mong muốn được thỏa mãn và làm thỏa mãn hết sức nồng cháy làm đôi má Duệ Khải ửng đỏ vì quá k1ch thích.

Mộ Hàn đương say giấc vẫn không buông tha cho Duệ Khải, tay không ngừng sờ s0ạng.

Cậu m ơn trớn từng múi cơ chắc khỏe, vuốt lên xuống đường cong quyến rũ, không quên tuốt dị vật t0 lớn kia của anh.

Yết hầu anh liên tục nhấp nhô lên xuống, thứ kia cũng đã “cứng” lên.

Đôi má đỏ ửng lan dần đến vành tai, lồ ng ngực phập phồng, đưa tay cầm lấy cổ tay cậu cố kéo tay cậu ra khỏi thứ dị vật của mình.

Duệ Khải khổ sở kìm ném d*c vọng đương trực chờ được phóng thích ra bên ngoài, anh không muốn “làm” chuyện này lúc cậu còn ngủ say.

Anh muốn cả cậu và anh đều được thỏa mãn, nói đúng hơn: khi “làm” cậu, cậu phải đủ tỉnh táo để ghi nhớ tất cả, ghi nhớ gương mặt anh lúc l3n đỉnh, ghi nhớ những âm thanh ám muội mà cậu phát ra từ cuống họng mỗi khi anh đâm vào thật sâu bên trong.

Anh có lẽ thật b3nh hoạn.

***

Mộ Hàn dụi mắt, cảm nhận thứ đương nhô lên sừng sững dưới lớp vải mỏng, bật cười: “Anh đã phải rất khổ sở nhịn nhục nhỉ?”

Vuốt v e gương mặt tuấn mỹ của anh, tay vẫn không ngừng tuốt lên xuống, trêu chọc thứ dị vật t0 lớn kia.

Bỡn cợt một lúc, cậu nhẹ giọng: “Hôm nay tôi không có lịch, có thể làm thêm vài lần nữa.”

***

Cậu bước xuống giường, mở cánh tủ quần áo ra, lấy hai bộ đồ mới toanh, một bộ cho anh một bộ cho cậu.

“Mộ Hàn, em đi chơi với tôi, chỉ một chút thôi có được không em?” - Dùng giọng lí nhí hỏi, Duệ Khải nắm lấy cổ tay cậu, đầu cúi gằm xuống đất.

“...Cụ thể là lúc nào?” - Mộ Hàn hỏi ngược.

“Tôi có thể mua một ngày của em được không...” - Duệ Khải dùng đôi mắt long lanh ánh nước nhìn cậu, giọng vẫn lí nhí hỏi cậu.

“...Nói to lên.”

“Tôi muốn mua một ngày của em...À không, nếu được, tôi mua một tuần của em được không?”

Mộ Hàn bật cười: “Anh biết muốn mua một tuần của tôi phải trả cái giá bao nhiêu không? Anh không đủ đâu, đừng đùa nữa.”

“Tôi mua được, em nói đi, tôi trả được.”

Mộ Hàn thở dài rồi đáp: “Một tuần bảy ngày, ít nhất năm tỷ.”

Cậu mặc định anh không phải một kẻ nhiều tiền, cá chắc anh sẽ nản lòng rồi từ bỏ.

Nhưng sau câu nói đó của cậu, anh đứng dậy, ôm chặt lấy người cậu rồi từ từ lùi về phía chiếc giường, đ è xuống, giọng chắc nịch: “Mười tỷ, tôi trả gấp đôi.”

Cậu tròn mắt nhìn anh: “Anh vừa mới cướp ngân hàng xong à? Sộp thế?”

Vốn nghĩ anh cũng giống mình, là một nguờ trên vạn người, cậu lại gạt ngay suy nghĩ mơ hồ đó đi.

Bởi lẽ một người như thế vốn cần gì phải đến “Gay Bar” kiếm bạn tình, chỉ có cậu là trường hợp không ai thèm rớ nên được xem là ngoại lệ.

Ngoài cướp ngân hàng và thứ hên xui may rủi kia ra, cậu hoàn toàn không nghĩ được gì khác.

Bất ngờ trước cậu hỏi của cậu, Duệ Khải bất lực mỉm cười: “Không.”

“Anh chơi đỏ đen à? Hay mua vé số trúng giải độc đắc?”

Duệ Khải nhìn cậu với ánh mắt bất lực bảy phần như ba, cười gằng từng tiếng: “Không.”

Mộ Hàn im lặng một lúc, lại hỏi: “Thế, anh làm nghề gì?”

Duệ Khải cười sượng: “Nếu tôi nói tôi làm shipper em có tin không?”

Mộ Hàn bật cười: “Tất nhiên là không, shipper sẽ bỏ ra mười tỷ mua một tuần của người khác sao?”

“Có chứ, bằng chứng thực tế chính là tôi.”

“...Được, mười tỷ, hôm nay và sáu ngày tiếp theo, tôi thuộc về anh.”

***

Bữa trưa hôm ấy, khi vừa sắp xong bữa cơm lên chiếc bàn xoay, Duệ Khải nhìn Mộ Hàn, ánh mắt thâm tình, trịnh trọng hỏi: “Em, hẹn hò với tôi, em thấy sao?”

Mộ Hàn ho sặc sụa khi nghe được câu này của anh, hẹn hò với một người như cậu? Anh thậm chí còn chưa biết cậu làm nghề gì, gan thật.

“Hẹn hò? Không sợ tôi ăn bám anh sao?” - Mộ Hàn gắp thức ăn vào chén của mình, cậu tiếp tục nói: “Anh còn không biết chính xác nghề nghiệp của tôi thế nào, có ổn định hay không, anh không sợ tôi lừa anh rồi bán anh sang “Cam” à?”

Duệ Khải cười lớn: “Em bán nổi tôi sao? Không đâu.”

“Ha...Tự tin thật, nhưng tôi không thích anh.”

“Vậy thì chờ đến lúc em thích tôi rồi hẹn hò cũng không muộn, tôi rất rảnh.”

Tất nhiên câu vừa rồi của cậu là nói dối, nhưng vốn không nghĩ anh sẽ đáp lại như vậy.

Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.

“Anh có phải đang nằm trong ranh giới giữa công việc và việc làm không? Thất nghiệp à?”

“Nếu thật sự thất nghiệp, em sẽ đá tôi và “làm” những chuyện đã từng với tôi với một thằng khác? Có nghĩ thì cũng đừng hòng nghĩ tới.”.

Lùi Quay lại