Xuyên Nhanh! Nữ Chính Phải Nghe Lời Hệ Thống.
Phần 1 : Ngôi Sao Hoàn Lương
Tác Giả : Chanh
Chap 3
Linh mặc kệ ánh mắt của người trợ lý, trở về ghế ngồi. Cô lấy điện thoại ra lượt tin tức. Từ lúc cô dừng chơi chứng khoán. Trong hội nhóm Chứng Khoán Làm Giàu như bùng nổ luôn.
Linh lại không ngờ nhiều người nghe tin cô dừng cuộc chơi thì hởn hở, sung sướng đến thế. Trong hội nhóm này trên dưới nghìn người bị cô ngốn tiền. Thậm chí có người còn bị cô cho bay cả căn nhà. Thấy mọi người hả hê, Linh cười thầm, đăng một tin lên nhóm. “ Đừng mừng vội, đợi tôi chơi chán ngành giải trí sẽ trở lại chơi mấy người sau”
Sau khi cái tin này được đăng lên, một trận phong ba bão táp mắng thẳng mặt Linh. Ai cũng biết cô là diễn viên nên cũng không có gì đáng nói. Cái giới như chứng khoán này người ta chú trọng kiếm tiền,làm gì có thời gian đi quản giới showbit.
Bên dưới tin đó ngập tràn lời mắng chửi van xin :
- Bà cô à, cô chuyên tâm vào đóng phim của cô đi nha. Đừng ám chúng tôi nữa.
- Con mẹ cô kiếm được nhiều tiền thế chưa đủ à.
- Đừng, boss đâu chặn cô ả này lại đi
- …….
Linh ngồi lướt bình luận mà cười không ngặt được. Cũng may cô có đeo khẩu trang không thì hình tượng sụp đổ mất. Đang ngồi lướt lướt trả lời bình luận thì trợ lý mở cửa gọi cô, làm cô xém rớt điện thoại :
- Diễn viên Tang Linh. Mời cô vào thử vai.
Nghe thấy tên mình, cô nhìn đồng hồ. Trước cô có những hai trăm người thử vai vậy mà chưa đầy hai tiếng đã đến lượt cô. Cô còn tưởng phải đợi đến trưa. Không nghĩ nhanh như vậy.
Lấy lại tinh thần, cô đứng dậy, vừa định bước vào phòng. Mở cánh cửa ra, cô nhận điều gì đó không đúng. Lúc mà đọc đến cuối tờ lời thoại, cô có thấy dòng chữ “ Bắt đầu” . Nhưng mà nó không liên quan đến vai diễn. Giờ thì cô hiểu rồi. Đầu đề của lời thoại là ba chữ “ Đi vào phòng” có nghĩa là ngay khi cầm tờ giấy, màn biểu diễn của mọi người đã bắt đầu. Và câu bước vào phòng là diễn rồi. Thảo nào mà nhiều người nhưng chỉ trong hai giờ, đã vơi đi một nửa. Đạo diễn đang muốn tìm một nhân vật tinh tế trong từng chi tiết, còn phải có diễn xuất nữa. Linh điều chỉnh lại tâm trang. Nhắm mắt lại, hai giây sau, đôi mắt từ từ mở ra. Không còn là ánh mắt vui tươi hăng say, mà thay vào đó là một ánh mắt nhìn vào khiến người ta vừa có cảm giác bi thương, lại vừa có cảm giác lạnh thấu tâm can. Linh cảm nhận được đây không phải là thân thể này có khẳ năng diễn xuất mà là cô, cô không hiểu vì sao bản thân lại có thể biểu hiện được như vây. Linh bước vào, nhìn quét qua những người ngồi tên ghế. Cô không nói lời nào đặt mông ngồi xuống một chiếc ghế. Tay đưa về phía không trung , cách tay tạo thành hình trảo thủ, như là đang bóp cổ ai, giọng nói đầy đau khổ :
- Bà nói hay lắm, bà sinh ra tôi nhưng bà đã bao giờ nuôi tôi? Cuộc đời tôi lâm vào cảnh khốn cùng này không phải là bà ban cho sao ? Để con mình trở thành người dẫn độc. Bà nhìn đi, thân thể tôi nửa người nửa ma là do bà ban tặng, vậy mà bà vẫn nói được một câu tình mẫu tử ư?
Những người đánh giá ngồi nơi đó thất thần. Họ như thật sự nhìn thấy mọi việc, nhìn thấy người đàn bà bị Linh bóp cổ, thống khổ nơi đó xin cô tha mạng. Còn nói tình nghĩa sinh thành với cô.
Lược một đoạn, Linh thả nhẹ bàn tay bóp cổ trong không khí xuống, miệng nở nụ cười đau khổ, ánh mắt ngập tràn sự phẫn uất. Nhìn bàn tay của mình , thân người run run lên . Rồi chỉ vào người đàn bà trong hư ảo :
- Tôi đã chịu đủ lắm rồi. Bà khiến tôi lâm vào cảnh người người đuổi giết, vạn người chửi rủa. Duyên phận mẹ con chúng ta chấm giứt.
Nói rồi cô phi thân tới hư ảo, tay bấu thành trảo , vặn một cái. Những người ngồi xem thót tim một cái. Cả người lạnh băng . Bọn họ đang xem ma nữ giết đầu thật phải không ? Sao cô gái này lại diễn đạt tới như vậy ?
Sau khi giết chết người được gọi là mẹ kia, Cô đứng lên, chiếc lưỡi thè ra, như liếm thứ gì đó dính trên tay, nở một nụ cười âm hiểm, lúc này, ánh mắt kia không còn là phẫn uất, đau khổ nữa. Mà thay vào đó là sự sảng khoái của việc giết người.
- Hahaha . Tiếng cười như đi thẳng vào tâm can con người, nhìn thấu lòng dạ. Linh chỉ tay vào mặt những người ngồi đánh giá nơi đó “ Các người, các người sẽ phải trả giá, các người coi ta là ác ma đầu, vậy thì vậy thì ta sẽ cho các người biết . Hahaha.
Sau tiếng cười đó, Linh giang rộng hai tay như đón nhận hết hào quang của vai phản diễn, tà khía, ma khí, cô đón nhận hết. Thân váy đỏ đen lúc này của cô phát huy tác dụng. Ánh đỏ đen pha lại thể hiện một mặt vừa đau khổ vừa tà ác. Bây giờ thì màu đỏ như bị sự tăm tối của tà ác chiếm hữu, lấn át. Lúc này, cô đã lâm vào cảnh tu ma, cô sắp khiến thế giớ ngoài kia người khóc, tiên nhân gào, thần cũng phải sợ.
Sau hình ảnh đó. Những người ngối đó bất giác không tự chủ được là nuốt nước bọt sợ hãi. Đây là diễn viên nào, thực lực như này tại sao chưa nổi tiếng.
Linh thu tầm tay lại, trở về với khuôn mặt thanh thuần khả ái ngày thường, không còn vẻ mặt đáng sợ như lâm vào vạn kiếp bất phục nữa.
- Các vị, tôi đã hoàn thành bài diễn của mình, vừa nãy có àm điều gì bất kính, mong các vị bỏ qua.
Lúc này lời nói của cô đã không lọt được vào tai những người đó nữa. Họ vẫn còn đang chìm đắm trong lối diễn kia của cô.
Đợi đến khi cô bước ra ngoài, những người kia mới thoát khỏi ảo cảnh do cô xây dựng nên. Những người kia sau một hồi bàn bạc liền quyết định chọn cô ngay lập tức. Đây đúng là ác ma mà họ tìm kiếm. Không cần phải thử vai thêm nữa làm gì. Người trợ lý nhanh chân chạy ra ngoài, gọi Linh lại, và cũng thông báo là buổi thử vai kết thúc, đạo diễn đã tìm được diễn viên thích hợp rồi.
Nghe tới đây bất tri bất giác ai cũng nhìn về phía Linh, người vừa nãy vào lâu nhất là cô, đương nhiên mũi giáo đềm gim cô mà đâm tới.
Trên ánh mắt ai cũng bày rõ sự bất mãn, họ đợi lâu như vậy là vì lần thử vai này, kết quả không cần xem người khác thử vai nữa. Ai mà nuốt được cái tức này cơ chứ. Linh ngẩng mặt lên, thấy ánh mắt hình viên đạn của mọi người cũng không lấy làm lạ. Chẳng qua là cô hơi bất ngờ khi mà đạo diễn cứ vậy liền chọn cô.
Người trợ lý kêu cô quay lại phòng thử vai để ký hơpj đồng. Cô thấy mình như có một hào quang vậy. Mọi chuyện diễn ra hết ức thuận lợi. Hệ thống cũng khóc thầm, là boss kêu nó cướp hào quang của nữ chính cho cô mà, sao không thuận lợi được cơ chứ.
_____________________Hết chap 3 _______________________________