Vẫn Tìm Thấy Anh

“ Chờ đợi bảy năm

Cũng là xứng đáng”

Hạ Linh dừng bút nhìn chiếc chuông gió bị hai đứa nhỏ nghịch khiến cho nó kêu lên những tiếng leng keng. Cô lườm nguýt hai đứa, nghiêm giọng cảnh cáo :

- Quất, Cam. Mẹ dặn hai đứa như nào? Trong lúc mẹ đang làm việc tuyệt đối không được nghịch cơ mà.

Hai đứa nhỏ khúc khích cười, để lên bàn mẹ một viên kẹo :

- Ngọt lắm đó mẹ.

Hạ Linh bất lực cầm lấy viên kẹo bóc vỏ rồi bỏ vô miệng. Cô nhăn mày, viên kẹo nó chua thấu trời đất luôn. Cam và Quất khà khà cười lên vì đã trêu được mẹ. Bỗng hai cô cậu im bặt tiếng cười. Lén nhìn nhau rồi tụt khỏi cửa sổ chạy biến đi chơi với bảo mẫu.

Hạ Linh nghiêng đầu nhìn biểu cảm và hành động của hai đứa nhỏ không hiểu gì. Chẳng nhẽ hai đứa sợ cô nổi cáu nên chạy đi sao. Cô mải mê nghĩ ngợi, không để ý sau lưng cô có một bóng dáng cao lớn đã đứng đó, quan sát hết hành động của cô cùng hai đứa . Anh tiến tới gần hơn, ôm cô vợ của mình vào lòng :

Hạ Linh giật mình theo bản năng định phản kháng nhưng lại nhận ra mùi hương quen thuộc phát ra từ người đàn ông đó. Là Duy – chồng cô :

- Chồng về khi nào vậy? Không phải còn bảo đi câu cá với anh Thái à ?

Duy cúi đầu, cọ cọ vào cổ cô làm nũng :

- Tại anh nhớ vợ nên không đi nữa.

Hạ Linh bó tay luôn. Cô quay người lại, ôm lấy cổ anh trêu trọc :

- Vậy có khi nào anh Thái sẽ dỗi chồng vì chồng cho anh ấy leo cây không ?

Duy cúi người hôn môi cô, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước giọng đầy trêu trọc :

- Sẽ không đâu. Anh Thái biết vợ chồng mình tính sinh thêm đứa nữa nên sẽ không giận dỗi gì đâu.

Hạ Linh đẩy Duy ra. Dám trêu cô.

- Anh mau đi thay đồ đi, người toàn mồ hôi, bẩn quá.

Duy phụng phịu ôm chặt cô, ngăn không cho cô thoát ra :

- Vợ chê anh à? Yêu thương nhau đâu? Quan tâm nhau như nào? Vợ anh có bao giờ xua đuổi chồng mình như thế này đâu ?

Nói rồi Duy lại tiến tới gần ôm cô. Là ôm không muốn buông tay. Anh rất sợ, sợ buông tay là cô sẽ rời đi. Duy ghét sát cổ, cần cổ trắng nõn, anh chỉ muốn cắn một cái :

- Nếu vợ đã dùng bảy năm để chờ đợi anh. Vậy thì hãy để anh bù đắp cho vợ cả đời này.

Hạ Linh hơi run nhẹ người. Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh rồi lại nhìn dòng chữ trên cuốn tiểu thuyết của mình. Nét mặt đầy bối rối. Là do cô không cất nó đi. Duy đưa tay lên ôm eo, kéo cô lại gần về phía mình. Anh đặt lên môi cô nụ hôn thứ hai. Không phải nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước ban nãy. Cũng không phải là nụ hôn ôn nhu thường ngày anh đánh thức cô dậy. Mà đó là nụ hôn mãnh liệt, nụ hôn của sự chiếm hữu.

- Ừm, kẹo không chua lắm nhỉ. Hay tại miệng vợ ngọt vậy

Linh bị động tác của chồng làm cho đơ luôn, đầu óc cô mơ hồ, vô thức đón nhận hành động của anh. Duy bế cô đứng dậy rời khỏi ghế, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường quen thuộc, thuần thục từng động tác nhanh chóng cởi đồ của cô. Cũng không quên đóng cửa sổ, chốt cửa chính đề phòng hai nhóc tinh nghịch làm hỏng chuyện tốt của cặp vợ chồng.

Duy mơn chớn cơ thể của Linh, khiến cả người cô run lên dường như sắp mất kiểm soát đến nơi :

- Vợ ơi, anh yêu vợ, thương vợ.

Cứ vậy hai người ân ái trong phòng rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Trên bàn làm việc của Linh, hướng quạt thổi tới những tờ giấy bay loạn, để lộ ra một bức hình. Đó là hình vẽ của Linh vẽ Duy, nó nằm nổi bật giữ những tờ giấy đầy chữ kèm dòng ngày tháng “ 10/1/2013”

Chuyện tình của họ phải bắt đầu kể từ khi Linh vẫn còn đang nằm trong bụng bà Duyên. Lúc ấy Duy đã là cậu bé tinh nghịch học lớp năm.

Hai cô cháu đang mải mê xem phim họat hình. Thỉnh thoảng Duy còn đưa tay lên bụng Duyên đặt câu hỏi :

- Khi nào em bé mới chịu chui ra vậy cô Duyên? Em bé ở trong bụng cô lâu thế, mãi chẳng thấy ra.

Bà Duyên đang uống nước tí thì bị sặc, Thịnh thấy vợ mình như vậy thì vuốt ve lưng cho bà bất lực nhìn Duy.

Bố của Duy là Khánh nghe thấy cậu con trai nhà mình nói điên nói khùng thì táng vào đầu cậu một cái rõ đau :

- Ngu. Mày hỏi thế hả con.

Duy ngơ ngác chả hiểu chuyện gì, hậm hực ôm đầu quay sang bất bình :

- Ba đánh con làm gì? Hỏi chuyện con cũng không có quyền hỏi sao ?

Duyên lườm Khánh. Cái kiểu lườm này có lẽ là Linh

được di truyền từ mẹ. Y đúc nhau. Duyên bảo :

- Anh đánh thằng bé làm gì. Nó hỏi thôi mà.

Duyên cúi người xoa đầu Duy và giải thích :

- Không ở trong bụng cô đủ tháng đủ ngày thì sinh ra em bé sẽ không được khỏe mạnh. Chứ Duy cũng phải ở trong bụng mẹ Lành chín mười tháng còn gì.

Duy xấu hổ lẩm bẩm ra dáng không phục :

- Con mới không ở trong bụng mẹ lâu như em bé của cô Duyên.

Cả nhà cười phá lên vì câu trả lời của Duy. Xem phim đến khuya Duy xin ba Khánh cho ở lại ngủ với cô Duyên. Tại cậu vẫn cứ tò mò em bé ở trong bụng cô Duyên thì sẽ cử động như thế nào.

Đêm đó Duy với bà Duyên nói rất nhiều chuyện.

- Duy này. Cô Duyên có việc muốn nhờ Duy.

Duy mở to đôi mắt ngây thơ nhìn :

- Sao vậy cô Duyên ?


Bà Duyên ngồi thẳng người, tay ôm bụng bà nói :

- Sau này em bé ra đời Duy giúp cô bảo vệ em bé nhé!

Duy à lên một tiếng, ra dáng người làm anh xoa xoa đôi bàn tay bé nhỏ của mình lên bụng bà Duyên gật đầu chắc nịch nói :

- Thế sau này Duy sẽ chăm em, chơi với em, bảo vệ em cùng với cô Duyên nha.

Bà Duyên cười to, móc nghéo tay xác nhận với Duy. Hai cô cháu nằm xuống cười đùa tíu tít rồi ngủ lúc nào không hay.

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng chính lời hứa này của Duy lại khiến cho cặp đôi ấy chia lìa rất lâu. Một người kìm nén tình cảm, một người mãi mới nhận ra tình yêu của mình.

Đêm giao thừa hôm ấy, cả hai gia đình đang cùng nhau lái xe ra ngoài thủ đô Hà Nội ngắm pháo hoa, Duy thì vẫn ngồi cùng bà Duyên để sờ sờ cái bụng của em bé. Từ lúc nhận lời và hứa sẽ bảo vệ em bé, Duy đều rất quan tâm, lúc thì hỏi em bé bao giờ ra ngoài, lúc thì lại hỏi em bé đang làm gì trong bụng cô Duyên.

Bà Duyên mặc dù hôm nay trong người có hơi khó chịu nhưng vẫn để cậu bé ngồi cạnh, Ông Thịnh để ý sắc mặt của vợ mình liền lo lắng hỏi :

- Vợ ơi em sao thế, không khỏe hả?

Bà Duyên lắc đầu, không muốn khiến mọi người lo lắng nhẹ giọng trả lời :

- Nãy ăn hơi nhiều nên vợ thấy hơi tức bụng một chút.

Thịnh nghe vậy cũng yên tâm, ông sợ vợ mình bị làm sao. Cũng đã nhiều lần ông suy nghĩ, để bà đẻ nhóc con ra liền sẽ không cho bà đẻ tiếp, ông chưa lên bàn sinh nhưng đã trải nghiệm qua cái cảm giác đau đớn ấy vào một lần đi thử. Cái cảm giác đau đến không thể diễn tả, nó còn đau hơn là bị gãy xương nữa.

Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là giao thừa, mọi người định dừng xe đi bộ để ngắm bỗng nhiên bà Duyên nắm chặt tay chồng, một tay ôm bụng, trên mặt là những giọt mồ hôi bà bất giác kêu lên khiến mọi người hốt hoảng.

Lành – mẹ của Duy cũng là bạn thận của Duyên chạy tới đỡ lấy bà, nhìn biểu cảm này có lẽ Duyên sắp sinh.

(Đọc truyện hay mỗi ngày cũng BOOKVERSE)

Tiến Quay lại