Vẫn Tìm Thấy Anh

- Em có một phút để suy nghĩ câu trả lời.

Linh cũng hiểu được lợi hại trong câu hỏi của Việt, cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu. Mọi người nghĩ cô từ bỏ câu hỏi nhưng không. Linh vừa đi đến trước mặt Việt vừa trả lời :

- Không cần đến một phút. Nếu đã là cảm nhận đánh giá của chính em về bộ phim này thì em xin phép trả lời thẳng thắn đúng lòng mình. Đây là một bộ phim rác. Em đã xem bộ phim này ba lần, lần đầu tiên đứng dưới góc nhìn của một khán giả em đã đánh giá đây là một bộ phim không đáng xem. Lần thứ hai em đứng dưới góc nhìn của một diễn viên. Nam nữ chính trong câu chuyện được buff quá đà, đẩy nhân vật phụ vào con đường chết bi thảm trong khi họ chưa làm gì quá đáng. Nhân vật phụ như đá lót đường là con ghẻ của biên kịch. Nhân vật chính thì có hào quang quá nhiều, biểu cảm của họ còn non nớt, lần thứ ba là đứng dưới góc nhìn của người đánh giá về biên kịch và đạo diễn, em nhận ra biên kịch của bộ phim còn quá nhiều sai sót trong câu từ, tam quan của người này không đứng đắn. Người biên kịch này muốn dạy ai cách làm người chứ. Cô ấy không có tư cách. Lên trả lời phỏng vấn thì bảo rằng bản thân đã gặp qua vô số tội phạm, người đáng thương kẻ đáng hận vậy ai không gặp qua nhiều chứ ? Chúng ta đi ngoài đường cũng còn gặp được những người ấy mà. Về phần đạo diễn. Em cảm thấy ông ấy không có tư duy khi nhận làm bộ phim này. Ông ấy chính là người làm hỏng thanh danh của trường. Tất nhiên dù ở môi trường nào cũng vậy đều có ưu và nhược điểm. Ở đây cũng là như thế. Nơi này có thể đào tạo ra rất nhiều nhân tài thì cũng không thể lọc bỏ được hết sâu bọ.

- Đủ rồi. Giáo viên chuyên ngành đào diễn tức giận đứng dậy. Minh Kha là người ông dẫn dắt, lúc bộ phim ra mắt không ít người chỉ trích, nói xấu ông. Khiến ông đã đủ mất mặt. Bây giờ thêm con nhóc tân sinh viên cũng dám lên mắt nặng nề nói.

Linh bị tiếng quát làm cho giật mình, cô nhìn thấy lửa giận của người giáo viên ấy trong đáy mắt. Giáo viên Nguyễn Nam Hải. Linh biết ngay kiểu gì cũng phải đắc tội một số người nhưng Linh vẫn phải lên tiếng.

- Giáo viên, lời em nói có chút khó nghe nhưng nếu đã đặt ra câu hỏi, muốn em trả lời thật lòng thì xin các thầy cô khoan dung. Thấy là người đã dạy rất nhiều điều cho các lớp trẻ chúng em. Vậy thầy chắc cũng hiểu xã hội tôi luyện lên một phần tính cách suy nghĩ của một người. Đạo diễn Minh Kha có giỏi thì sao. Vẫn là đã làm ra một bộ phim chất lượng thấp.

Linh quay người nhìn lại Việt, cô mỉm cười :

- Đã xác định bước chân vào giới nghệ thuật thì thái độ, sự kính nghiệp, lương tâm phắt đặt lên trước trình độ.

Vừa đúng lúc tiếng chuông thông báo hết giờ thi vang lên. Linh đứng thẳng người, cúi đầu chào :

- Em đã hoàn thành phần thi của mình, em xin phép.

Linh quay đi thẳng lưng bước ra ngoài, cô thở ra một hơi não nề.

Trong phòng ban giám khảo như chết lặng. Dám có người đứng trước mặt họ nói ra những lời như vậy. Cô bé không sợ làm phật lòng họ sao ?

Việt gõ gõ cây bút cầm trong tay, một lúc sau anh đặt bút, câu trả lời của cô rất vừa ý anh, nhưng cô vẫn để cho điểm trung bình. Muốn cô hiểu được rằng, nghề này đừng nghĩ thẳng thắn là được.

Linh bước ra khỏi trường, dù sao thì kết quả cũng phải ba hôm nữa mới có. Cô nhìn lên nơi mình từng ao ước được đặt chân vào, giờ đây Linh cảm nhận hi vọng đỗ mong manh quá. Linh thở dài thườn thượt, cô lại đi xe mất hai tiếng để về nhà. Lòng gợn sóng dữ. Tâm bất an.


Linh trở về trong tâm trạng thấp thỏm, đã trấn an bản thân nhiều lần thì cô cũng chẳng an tâm nổi. Ba ngày trôi qua lâu như là ba năm vậy. Cô chẳng thể nào bình tâm nổi. Thật lo chết mất.

Bảy giờ tối. Linh đang thiu thiu ngủ gật trên bàn liền bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, Linh mơ màng bắt máy, giọng vẫn còn ngái ngủ :

- Alo ạ.

Giọng phụ nữ bên kia vang lên :

- Chào em, em có phải Vũ Hạ Linh.

- Vâng, em là Vũ Hạ Linh đây ạ.

Đầu dây bên kia mỉm cười :

- Chúc mừng tân sinh viên, cô gọi để báo em đã đỗ vào trường Sân khấu điện ảnh.

Linh kích động nhảy dựng lên.

- Thật sao ạ ? Vậy… vậy em đỗ vào ngành nào vậy ạ.

Người phụ nữ đầu dây bên kia hơi bối rối giải thích :

- Ngày mai em hãy đến trường để báo danh nhận lớp nhé. Chuyên ngành của các em cô không nắm rõ, cô chỉ báo tin thôi.

Linh gật đầu vâng dạ, rối rít cảm ơn. Linh nhảy cẫng lên vì vui sướng. Cuối cùng vẫn có hy vọng, cô đã đỗ rồi. Linh kích động báo với ba mẹ chuyện này. Ba mẹ cũng vui mừng vì cô đã thi đậu vào trường như ý muốn. Ông bà dặn dò cô một số điều rồi tắt máy, bảo cô ngủ sớm sáng mai tới trường.

Cô bé vui sướng tạm biệt ba mẹ bằng cách đặc biệt khiến ông bà cũng vui lây. Linh tìm kiếm tên của Duy trong phần bạn bè chợt nhận ra, hai người… đã…

Linh nén lại bi thương, cô nghĩ mặc kệ đi, không có mình thì anh ấy vẫn sẽ sống tốt mà thôi. Linh tỉnh ngủ, ngồi trên ghế viết truyện, đăng lên để chúc mừng bản than đã đỗ đại học.

Ngày hôm sau Linh dậy sớm cô ăn mặc rất thanh lịch. Vừa bước tới sảnh chính cô đã thấy rất đông người đứng đó vây quanh. Cô hỏi một bạn nữ trong đám đông bước ra thì chỗ đó dán điểm thi đầu vào cùng phòng học báo danh của từng ngành. Đứng đây rồi cô vẫn cảm thấy mông lung. Không thể ngờ được rằng Linh đã đỗ đại học đấy. Đợi một lúc đám đông tản ra hết cô mới bước đến tìm tên của mình.

Linh ôm hi vọng xem tên ở ngành diễn viên trước nhìn một lượt không thấy, Linh hơi lo sợ. Cô chần trừ hai tay chắp lại khấn trong miệng. Không biết từ lúc nào Việt đã đứng gần sát bên cạnh nói :

- Không tự tin vào bản thân mình đến vậy à ?

Linh giật mình lùi lại, cô chút nữa thì la lên. Nhận ra người trước mặt là ai cô bịt miệng lại. Tránh gây chú ý. Hôm nay Việt ăn mặc giản dị hơn đội mũ đeo khẩu trang.

- Anh….

Việt cười cười, bảo cô đi theo mình, tới một góc khuất, Việt mới bỏ khẩu trang, lịch sự chào hỏi ;

- Nãy khiến em sợ hả ?

Linh lắc đầu :

- Dạ không, giật mình mà thôi.

Việt cười cười, xoa đầu cô bé. Chúc mừng tân thủ khoa của trường. Phải bốn năm năm rồi anh mới thấy thủ khoa của trường là nữ đấy.

Linh như không tin vào tai mình :

- Anh .. anh nói gì ạ… Thủ khoa.. em á.

Việt gật đầu xác nhận câu trả lời của cô :

- Anh lừa một con nhóc như em làm gì. Anh không phải người thích trêu trẻ con.

Linh chu môi. Việt cảm nhận được hình bóng quyên thuộc của người đó trên người Linh. Bàn tay anh giơ lên đứng lặng im trong không trung rồi lại thôi. Nhìn cô gái đang kích động, Việt bất giác có chút cảm xúc không nói lên lời.

Lùi Tiến Quay lại