Vẫn Tìm Thấy Anh

Năm thứ tư.

Quyên được Duy đưa tới chào hỏi ba mẹ Linh. Có lẽ họ thực sự sẽ cưới nhau. Linh nhận được video call từ mẹ, nhìn thấy người đàn ông cô thương. Linh kìm nén cảm xúc. Anh đã gầy đi rất nhiều, trên mặt cũng không còn nụ cười thường nhật ngày nào.

- Hai anh chị, có nghĩ đến chuyện kết hôn.

Quyên nở nụ cười đắc ý, ôm lấy cánh tay Duy như đánh dấu chủ quyền :

- Đến lúc chị cưới hi vọng em sẽ làm phù dâu cho chị.

Linh ngửa người ra sau, ngăn cho nước mắt rơi ra cô lạnh lùng đáp :

- Chỉ sợ em bận quay phim mất rồi.

Việt lúc này chạy tới bên cạnh, anh vừa quay xong phân cảnh võ thuật, mồ hôi ướt đầm áo. Linh ân cần đưa Khăn, vẻ mặt dịu dàng chăm sóc Việt :

- Anh lau mồ hôi đi.

- Em đang gọi điện à.

Linh đưa ông kính về phía Việt :

- Em đang gọi điện cho ba mẹ.

Nghe thấy giọng của Việt, hai ông bà chào hỏi mấy câu rồi bỏ đi để mấy đứa trẻ thoải mái trò chuyện :

Việt nhìn thấy Duy, anh hơi dừng lại sau đó hỏi dò :

- Anh chị đây là…

Linh giải thích :

- Đây là Duy anh trai của em. Anh ấy nuôi em từ bé đến lớn, còn người bên cạnh là bạn gái của anh ấy Quyên.

- Em có anh trai khi nào ?

Duy nhanh nhảu phân trần, anh không biết cái gì thôi thúc anh phải nói rõ thân phận của mình cho người đàn ông kia hiểu :

- Tôi là chăm sóc em ấy từ bé, không phải anh trai cô ấy. Chúng tôi không có quan hệ huyết thống.

Quyên hơi không vui, giựt tay áo anh. Linh im lặng không nói gì. Chỉ có Việt. Anh cảm nhận được điều gì đó.

Việt nhận ra đây là người con trai Linh cất giữ ảnh. Nhiều lần áp lực công việc, Linh không tìm đến anh mà chạy đi vuốt ve những tấm ảnh đó của Duy. Chẳng lẽ Linh thích Duy. Nhìn ánh mắt của Duy, cách qua một cái màn hình Việt cũng cảm nhận được chút gì ám muội.

- Linh, dạo này em khỏe chứ.

Linh bị điểm danh thì không khỏi có chút giật mình, cô sợ phải đối diện với anh. Linh gật đầu :

- Em khỏe, anh Việt chăm sóc em rất tốt.

Việt cúi đầu cọ cọ trán của Linh :

- Những điều này em xứng đáng được nhận.

Linh bật cười. Không để ý rằng ánh mắt Duy đang tràn ngập sự tức giận. Đáng lẽ những điều này phải là anh cùng cô….

Duy dứt khoát tắt máy trong sự hoang mang của hai bên. Quyên bất mãn :

- Anh đang làm gì vậy. Anh nổi điên cái gì chứ.

Duy hất Quyên ra. Anh lúc nào cũng là một người dịu dàng nhưng hôm nay Duy đã chịu đủ rồi :

- Đừng đi theo anh. Anh muốn một mình.

Quyên dậm chân, khuôn mặt cũng méo mó vì tức giận. Lại vì Linh. Đã có người bạn trai như vậy vẫn muốn chiếm lấy Duy.

Việt nhìn màn hình bị tắt mà không hiểu chuyện gì. Linh bất lực nhìn anh. Bên ngoài không có chút gì nhưng trong lòng đã rối tung lên. Linh nói mệt muốn về nhà. Tối sẽ cùng anh đi ăn cơm. Việt gật đầu, xoa xoa đầu cô bé, cho xe đưa cô về còn mình quay nốt mất cảnh phim.

Cạch. Tiếng cửa phòng mở ra. Linh buồn bã bước vào. Cầm chìa khóa mở ngăn tủ bao năm đóng chặt :

- Anh còn thương em không ?

Tự nói tự nghĩ, Linh không biết bản thân bị gì, cô cầm tập ảnh vài trăm bức. Tất cả là ảnh của hai người.

Linh nằm lên giường, đặt những tấm ảnh lên người lên mặt như thể muốn cảm nhận chút khí tức của anh. Nước mắt lăn dài từ lúc nào. Cô sợ anh sẽ thuộc về người khác. Nhưng cô không đủ can đảm bước lên hỏi anh còn yêu mình không. Cô yếu đuối. Cô nhu nhước.

Việt quay phim xong tắm rửa rồi chạy qua nhà Linh nhưng thấy tối om, gọi cô cũng không nghe, định đi nhưng thấy đôi giày sáng nay Linh đeo thì biết chắc cô đã về, anh mở cổng bước vào, quả nhiên không khóa. Việt rón rén , mở cửa đi lên lêu. Nhưng Linh không có ở trên phòng, toan bước về anh chợt nhận thấy cửa căn phòng ấy đang khép hờ. Căn phòng mà Linh luôn khóa, không bao giờ cho anh bước vào. Việt đánh bạo mở cửa ra, thấy một bóng dáng đang nằm. Anh đưa tay tìm công tắc đèn. Vừa bật được lên Việt nhìn thấy một cảnh tượng choáng ngợp, căn phòng được dán tràn ngập ảnh của Duy . Linh đang ngủ, trên người cũng có rất nhiều ảnh. Là cô và người đàn ông hôm nay gọi điện. Anh cúi người, nhặt những tấm ảnh đó lên, Không nhìn không thể ngờ được, đây … những bức ảnh ấy chụp ở nhiều góc độ, thân mật có, quấn quýt có…

Việt cầm một tấm ảnh lên nhìn một hồi. Bức ảnh năm ấy ở lễ hội. Linh cúi xuống hôn Duy. Anh đã nhận ra rồi thì ra người cô ấy luôn chú ý là Duy. Việt thở dài, nhặt gọn những tấm ảnh ấy để lên bàn. Anh gọi cô dậy :

- Linh… dậy đi ăn nào.

Linh dụi dụi mặt tỉnh dậy. Cô mơ màng nhận ra Việt. Định mở miệng nhõng nhẽo nhưng cô choàng tỉnh, trên người chả còn đống ảnh ấy. Cô nhìn ngó một lúc thì thấy tất cả được ngay ngắn sắp xếp trên bàn làm việc.

- Anh… anh nhìn thấy cả rồi.

Việt mỉm cười ngồi xuống xoa đầu cô :

- Nhìn thấy em hồng hạnh vượt tường.

Linh chẳng có gì để biện giải, bản thân ở bên cạnh anh nhưng tâm tư lại đặt về Duy.

- Xin lỗi anh. Nhưng em không thể khống chế tình cảm của bản thân mình.

Việt chưng ra vẻ mặt đã hiểu hết :

- Ngày đầu tiên nhìn thấy em, em có biết anh nghĩ tới ai không ?

Linh vẫn lặng im không đáp, cô cảm thấy mình đang phản bội Việt, cô không có tư cách lên tiếng. Việt chắc hiểu được một phần áy náy của Linh, anh ngồi xổm trước mặt cô :

- Anh nghĩ, có phải ông trời nghe thấy lời anh nói, đem em gái về cho anh.

Linh lúc này mới cho phản ứng được :

- Em .. em gái á ….

Việt gật đầu thay cho câu trả lời :

- Cô bé ấy bằng tuổi em, cũng có ước mơ làm diễn viên, chỉ là… em ấy không có được may mắn như em. Anh đã tự nhủ phải bảo vệ em gái không để điều gì làm em tổn thương.

Linh hơi chần chừ :

- Em… vậy anh không yêu em đúng không ?

Việt xác nhận câu hỏi của cô :

- Đương nhiên anh yêu em, tình yêu của một người anh trai giành cho cô em gái . Đến ba mẹ anh cũng đã coi em như con gái. Làm sao không yêu em được.

Lùi Tiến Quay lại