Vẫn Tìm Thấy Anh

Duy tìm gặp Tuấn Anh. Anh đưa cho Tuấn Anh chiếc điện thoại của mình, nhờ cậu đưa cho Linh. Còn một chiếc hộp nhỏ.

- Đưa cái này cho Linh hộ mình. Nói với em ấy, mật khẩu vẫn như cũ.

Tuấn Anh cảm thấy có chuyện muốn hỏi nhưng lại thôi.

- Cậu sắc mặt không tốt.

Duy lắc đầu, vỗ vỗ vai Tuấn Anh :

- Mình muốn đi đâu đó một thời gian, cậu có biết chỗ nào yên tĩnh không ? Thật sự bây giờ mình rất rối.

Tuấn Anh lấy ra trong chùm chìa khóa một chiếc chìa khóa, đưa cho Duy. Là một người bạn, cậu ta hiểu Duy đang gặp chuyện khó nói. Tuấn Anh cũng không hỏi, giúp được liền trực tiếp giúp Duy :

- Đến căn nhà ở Pháp đi. Nơi đó không ai biết được đâu.

Duy và Tuấn Anh có hai lần về Pháp làm việc, căn nhà đó cũng quen thuộc, yên tĩnh. Duy nở nụ cười đầy mệt mỏi. Anh nhận lấy chìa khóa. Bây giờ liền đi. Anh muốn cắt đứt biệt lập mọi thứ. Đây có lẽ là cách tốt nhất.

- Đừng nói với ai, cả Linh và Quyên.

Duy trở về thu dọn hành lý, mua vé máy bay, không chần trừ bước lên chuyến bay đó. Anh một lần nữa chọn ra đi. Rời xa cô.

- Xin lỗi em. Anh muốn yêu em theo cách riêng của mình.

Tuấn Anh có kết bạn với Linh rồi. Anh nhắn tin hẹn cô sáng mai tới khách sạn, anh đưa đồ của Duy cho cô. Linh xác nhận. Tuấn Anh bước trở về phòng của mình, thấy Quyên đã đứng đó từ bao giờ. Thấy Tuấn Anh, Quyên chạy tới hỏi dồn dập :

- Duy đâu, cậu biết anh ấy đi đâu không ?

Tuấn Anh thở dài. Mở cửa phòng :

- Vào trong nói chuyện.

Quyên đồng ý, bước vào, không quên ý định :

- Cậu trả lời đi, Duy đâu. Anh ấy đi đâu.

Tuấn Anh nhìn người con gái xinh đẹp trước đây trở nên nóng nảy, anh không nghĩ là cùng một người đâu :

- Cậu ấy đi đâu mình làm sao biết. Cậu ta có chân mà.

Quyên thất vọng ngồi phịch xuống đất :

- Duy bỏ tớ ư ? Không phải đâu đúng không ?

Tuấn Anh ngồi xuống đối diện với Quyên.

- Chuyện tình cảm không thể ép buộc được.

Quyên khóc lớn. Tuấn Anh cũng mặc kệ cho cô ta khóc. Câu đợi một lúc, lấy khan, lấy nước cho Quyên :

- Không khóc nữa. Chẳng giải quyết được gì hết.

Quyên hất bỏ chai nước :

- Tại sao cậu không lấy rượu.

Cô ta đang mơ đúng không ? Tỉnh dậy Duy vẫn sẽ về bên cạnh tớ phải chứ ?

Tuấn Anh bất lực, anh đứng dậy, mở tủ lấy ra mấy chai rượu đắt đến trước mặt của Quyên :

- Tự nhiên uống, không ai cản cậu đâu.

Quyên bóp mạnh chiếc chai, đưa lên miệng uống một hơi. Cái vị cay xè xộc lên não. Quyên nhăn mày ho ra.

Tuấn Anh cười lạnh, mở một chai ra uống.

- Con gái thật phiền phức, không uống được nhưng vẫn phải tỏ ra mình biết uống. Nào, ngồi đó làm gì, tôi uống với cậu.

Thấy Tuấn Anh uống Quyên cũng không tỏ ra yếu thế, tiếp tục đưa chai rượu lên miệng. uống hết một chai lớn, khoảng ba mươi phút sau Quyên đã bắt đầu cảm nhận được cơn choáng váng. Ánh mắt cũng hơi mờ đi. Tuấn Anh chỉ hơi ngà ngà.

- Cậu biết Duy ở đâu. Tại sao không nói với mình.

Quyên cầm cái chai rỗng ném về phía người con trai đối diện. Cúi người nằm bò ra sàn khóc.

Tuấn Anh bị ném trúng thì bực tức, lại còn tiếng khóc lóc ấy, cậu ta thật sự cáu rồi. Cầm lấy tay cô đẩy ra cửa.

- Làm loạn đủ rồi, rượu cũng uống rồi, cút về phòng của cậu đi.

Quyên bị kéo thì choáng váng. Tay vô thức ôm lấy người trước mặt để không bị ngã. Nước mắt rơi xuống :

- Cậu thật bao lực. hức hức… tôi ghét cậu.

Tuấn Anh nắm tay cửa muốn ném người phụ nữ này ra ngoài nhưng bị hành động kế tiếp của Quyên làm cho đứng hình. Quyên chủ động hôn cậu ta. Tuấn Anh muốn đẩy Quyên ra liền bị một xúc cảm khác chiếm lấy tâm trí. Quyên không đợi người trước mặt hành động đã đưa tay ghì cổ, tay kia sờ xuống nơi hạ bộ.

- Em muốn… cùng anh…

Quyên tưởng người trước mặt là Duy, chất cồn ấy đã bắt đầu lấn chiếm tâm trí của cô ta, mùi hương trên người Tuấn Anh giống với mùi trên người Duy khiến cô ta tưởng người trước mặt là Duy. Mặc lệ người ấy phản kháng, Quyên vẫn dán chặt thân mình lên người Tuấn Anh.

Một chút rượu, sự kìm chế dục vọng bao lâu nay của Tuấn Anh được bộc phát cùng lúc. Anh không quan tâm nữa, bế Quyên lên giường. Hai người trải qua một đêm vô cùng kịch liệt.

Cho đến tận mặt trời đứng bóng. Linh đứng trước cửa phòng của Tuấn Anh, gõ cửa gọi điện không ngừng, hai người nằm trên giường mới chợt bừng tỉnh. Quyên nhìn thấy người nằm cạnh là Tuấn Anh thì tức giận, tát cho anh một cái, kéo chăn che cơ thể đi mặc quần áo. Tuấn Anh cũng nhanh chóng mặc lại đồ. Quyên mặc xong đồ trước, nghiến răng nghiến lợi nói :

- Tốt nhất cậu nên coi như không chuyện gì sảy ra đi.

Cô ta bước ra, không nghĩ Linh đang đứng ngoài cửa. Vừa mở cửa hai người phụ nữ đối diện với nhau. Quyên trừng mắt nhìn Linh đầy oán hận. Cô ta toan bước đi thì bị Linh nói với :

- Chị không định giải thích một chút gì về việc đó sao? Tìm cách chia rẽ chúng tôi.

Quyên quay đầu, nở nụ cười khiêu khích :

- Nếu không phải lòng tin của cô yếu kém thì tôi chia rẽ hai người được sao ?

- Đừng nghĩ Duy sẽ về được bên cô. Tôi sẽ khiến cho hai người mãi mãi không thể ở cạnh nhau.

Linh nhíu mày, cô ta nói đúng, do lòng tin của cô đối với anh qua ít. Nhưng câu sau là có ý gì. Quyên định làm gì tiếp theo đây.

Quyên đã đi khuất sau lối rẽ. Linh bức vào trong phòng, một mảnh hỗn loạn. Linh nhíu mày không thoải mái. Mùi rượu nồng nặc, giường đệm nhăn nhúm như trải qua gì đó. Linh nhìn Tuấn Anh, trên cô, trên tay anh ta còn có những giấu hôn.

- Duy và Quyên chia tay chắc em vui lắm nhỉ.

Linh ngạc nhiên, không nghĩ Duy… anh ấy…

- Vậy nên hai người mới thoải mái làm loại chuyện như này.

Tuấn Anh khịt mũi hơi mất tự nhiên :

- Ngoài ý muốn thôi. Hôm qua uống chút rượu.

- Anh ấy tại sao lại nhờ anh đưa đồ cho em ?

Tuấn Anh nhún vai tỏ vẻ vô tội, mở ngăn tủ cầm lấy hai món đồ đó đưa cho Linh :

- Cậu ấy đưa cho em cái này. Cậu ấy nói mật khẩu điện thoại vẫn như cũ.

Linh hơi lo lắng, rốt cuộc anh ấy muốn nói gì. Linh nắm chặt hai món đồ đó, cất vào túi, định bước đi nhưng sự chú ý của cô dời tới trên giường. Một vết đỏ nổi bật trên chiếc giường trắng tinh :

- Anh chắc là không ngủ cùng với ai khác nữa chứ.

Tuấn Anh ngồi ghế, không phát hiện biểu tình và sự chú ý của Linh, thản nhiên :

- Ừm, mới đêm qua cùng Quyên. Sao thế ? Em còn muốn xác nhận xem Duy và Quyên chia tay chưa à. Anh không làm loại chuyện lén Duy qua lại với Quyên trong lúc hai người họ đang yêu đâu.

Linh thừ người, nghĩ tới điều gì đó :

- Duy nói anh ấy đã ngủ cùng chị ta. Vậy thì vết máu trên giường là sao ? Anh có chắc không đổ rượu vàng lên giường chứ ?

Tuấn Anh bật dậy khỏi ghế. Đến bên cạnh chiếc giường nhìn vệt đỏ thẫm trên đó. Anh không gọi rượu vang thì lấy đâu ra để đổ lên giường. Nhớ lại tối hôm qua. Khi mới tiến vào trong thân thể Quyên. Biểu cảm ấy, tiếng rên đau ấy.

Tuấn Anh chửi thề một tiếng :

- Má nó chứ. Không thể nào. Chẳng lẽ lần đầu của Quyên.

Linh nhìn Tuấn Anh với biểu cảm chẳng mấy vui vẻ :

- Vậy tất cả chị ta lừa anh Duy suốt bao nhiêu năm qua.

Linh như bắt được điểm yếu nào đó. Anh lao ra khỏi phòng, chạy đi tìm Duy.



Linh không biết tìm Duy ở đâu, điện thoại của anh cũng đưa cô rồi. Linh không nản chí cô chạy tới những nơi trước đây hai người đã từng tới. Công viên Thủy Linh, nơi mà mỗi khi anh muốn tìm thấy cô. Cánh đồng gần nhà, nhà kho sau trường cấp hai, lễ hội năm ấy, vòng đu quay đó... Nhưng tất cả đều không có anh ở đây. Linh dường như muốn sụp đổ. Họ vừa mới hóa giải được hiểu lầm, tại sao anh lại đi nữa rồi.

- Duy, rốt cuộc anh ở đâu rồi.

Linh rất mệt mỏi, cô nhớ tới những ngày trước, khi cô buồn, cô khóc, bất lực, anh sẽ bước tới bên cạnh cô, tiếp cho cô thêm sức mạnh để cô đứng dậy đi tiếp. Tạo cho cô niềm vui, đưa cô đi ăn đi chơi, giúp cô xua toan mệt mỏi.

Linh ngồi thừ người ở đó rất lâu, mãi sau cô mới lê thân mình trở về. Bước tới phòng, Linh nằm xuống, mở điện thoại anh ra. Anh và cô vẫn để mật khẩu giống nhau, ngày hai người họ yêu nhau. Lúc màn hình khóa được mở, cô ngạc nhiên. Ảnh nền ... là ảnh của cô và anh. Linh sụt sùi bật khóc, lại vuốt ve màn hình điện thoại rất lâu.

Màn hình ghi chú bỗng nhiên được bật lên, chuyển đổi sang một hộp ghi chú bí ẩn. Cô ấn vào thì phát hiện ra một đoạn thư. Là anh gửi cho cô.

“ Chào cô bé của anh. Không cần tìm anh nhé. Anh chỉ đang cảm thấy bản thân không biết nên làm gì mới đi cho khuây khỏa đầu óc. Linh, bây giờ thật sự bản thân anh rất rối bời, anh yêu em rất nhiều nhưng chuyện anh làm ra với Quyên thật sự khiến anh khổ não. Anh có lỗi với Quyên, càng có lõi với tình yêu em giành cho anh. Bé Đào. Chúng ta đều có tình cảm với nhau nhưng việc ở bên nhau là rất khó. Việt rất tốt. Nhìn thấy cậu ấy chăm sóc em chú đáo như vậy anh cũng yên tâm giao em cho cậu ấy. Thực ra anh cũng hiểu nếu cố gắng bỏ qua mọi thứ chúng ta đều có thể ở cạnh nhau vui vẻ. Anh và Quyên đã chia tay rồi, chỉ là sợ, anh sợ áp lực đè lên vai em quá lớn, anh cũng rất áy náy với những gì đã làm ra với Quyên. Anh yêu em, từ trước đến giờ anh đều chỉ yêu một mình em. Nhưng hiện giờ anh muốn yêu em bằng cách riêng của mình. Đừng tìm anh, anh sẽ tới gặp em sớm thôi. Nhớ nhé, anh yêu em, rất rất yêu em. Chiếc nhẫn đó là món quà anh tặng em năm em tròn mười tám tuổi. Chỉ là không ngờ bây giờ mới có thể đưa nó cho em. Có lẽ anh hơi tham lam muốn em đeo nó vào ngày ngưới của em.

Tạm biệt cô gái của anh”

Chỉ là mấy dòng trải lòng của anh khiến Linh muốn tan nát cõi lòng. Rõ ràng do cô không tin tưởng anh, nghi ngờ anh mới sảy ra nhiều chuyện như vậy. Từ đầu đến cuối vỗ dĩ anh không có bất kỳ lỗi lầm nào. Quyên đúng là có sai nhưng khởi nguồn là do niềm tin của cô đối với anh, không nhiều như cô tưởng. Linh bây giờ chỉ muốn tìm được anh, nói hết cho anh biết Quyên lừa anh, anh không cần nặng lòng nữa, chúng ta có thể ở bên cạnh nhau mà. Dù Duy đã nói rất rõ trong thư nhưng cô quyết tâm rồi, cô sẽ tìm thấy anh. Nói yêu anh.

Lùi Tiến Quay lại