- Anh ấy vẫn chưa ngủ sao? Lại thức khuya nữa rồi.
Nghĩ gì đó cô trực tiếp đi xuống phòng của anh. Nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa thấy anh đang ngồi trước máy tính trầm ngâm. Trên tay là một tờ đơn nhập học. Anh đang phân vân giữa chuyện đi hay ở.
Hạ Linh mở cửa bước vào. Lạnh lùng nhìn anh. Duy cũng chú ý thấy cô đứng đó từ lúc nào, không lên tiếng khiến anh hơi hốt hoảng, cất tờ giấy xuống một tập tài liệu.
- Sao lại đi xuống đây. Em đói hả.
Cô bé lắc đầu, tập tễnh bước tới bên cạnh anh lí nhí :
- Em không ngủ được, chắc nãy ngủ hơi nhiều.
Duy thở phào, anh tưởng cô có chuyện gì khó giải quyết. Anh đỡ cô ngồi lên giường của mình, xoa bóp chân cho cô
- Lần sau đừng nghịch như này nữa nhé. Nguy hiểm lắm.
Hạ Linh gật đầu đồng ý. Cô ngả người ra giường của anh, từng hương thơm vương trên giường khiến cô có cảm giác như đang được anh ôm trọn vào lòng.
- Anh này, em đang ước giá như lúc nào cũng thế này, em được chơi thoải mái còn anh thì làm hết việc giúp em, cho em làm một cô bé lười nhỉ.
Duy phì cười, đặt nhẹ chân cô lên giường, anh ngồi cạnh cô, đỡ đầu cô lên đùi anh, nhẹ nhàng matsa cho cô thư giãn :
- Em đúng là một cô bé lười. Rất chi là lười luôn.
Hạ Linh nhắm mắt thủ thỉ :
- Thế này không có anh em chết đói mất.
Anh bất giác nhíu chặt chân mày, trong lòng dự định ở lại nhiều lên một phần. Anh muốn hoàn thành trách nhiệm của một người anh trai. Hai người im lặng dường như đều có suy nghĩ riêng của bản thân. Cứ vậy một lớn một bé nằm trên giường suy tư.
Không biết có phải do quá mệt Duy bất ngờ thiếp đi lúc nào không hay. Hạ Linh thấy anh đã ngủ liền nằm im, ngắm nhìn anh rất lâu. Chờ cho đến khi anh ngủ say, cô cố gắng nhẹ nhàng hết sức ngồi dậy, đi tới chỗ bàn làm việc của anh, lật tập sách lên, bên dưới là một tờ đơn nhập học ở University of Oxford. Cô biết ngôi trường này, cô trước đây cũng mong muốn sang đó học tập.
Vậy anh đã muốn đi rồi sao ? Cô rất buồn. Khóc rất nhiều. Cô sợ sẽ làm anh thức giấc liền đặt tờ đơn lên bàn rồi về phòng. Cô khóc như mưa gọi điện cho mẹ kể cho mẹ nghe chuyển bản thân mình nhận ra đã yêu anh từ khi nào không biết :
- Mẹ ơi con không biết phải làm gì nữa, con sợ lắm, tự dưng con muốn ích kỷ muốn giữ anh ấy bên cạnh. Không muốn anh Duy đi chút nào hết. Mẹ ơi!
Bà Duyên lo lắng cho con gái, bà không ngăn cấm con yêu đương nhưng vẫn phải đặt việc học lên hàng đầu, bà cũng hơi bất ngờ chuyện Duy sẽ đi du học ở Anh. Nhưng quyết định của cậu bé thì bà chỉ đành khuyên con gái nhỏ của mình.
- Linh ngoan, con cũng nên hiểu rằng Duy cũng có cuộc sống riêng của bản thân, con cũng biết không thể ép buộc được nếu người ta muốn rời đi. Đây vừa là cơ hội vừa là tiền đồ tương lai của Duy. Con không thể ích kỷ bảo cậu bé không đi được.
Linh khóc nấc lên, không biết vì sao cô cảm thấy rất đau trái tim như bị ai đó bóp chặt, nghẹn lại khiến cô không thở nổi. Cô chỉ muốn nhốt anh lại ích kỷ giấu anh đi.
- Mẹ nghĩ con lên tự lo cho bản thân. Duy nói đúng không ai giúp con mãi được, nếu cậu ấy muốn đi du học ba mẹ sẽ về ở với con nhưng cũng sẽ hạn chế giúp đỡ con, Con đã lớn rồi sắp đến tuổi chịu trách nhiệm cho những việc mình làm rồi.
- Con thấy đó, yêu và thích là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu như thời gian qua đi con còn có tình cảm với Duy thì hãy trực tiếp theo đuổi thổ lộ với cậu ấy rằng con yêu cậu ấy. Còn nếu như sau này con gặp được chàng trai khiến con rung động thì đến lúc đó con sẽ hiểu bản thân lầm tưởng như nào giữ tình yêu và tình cảm anh em.
Linh thất thần hơn ai hết cô hiểu bản thân, hiểu suy nghĩ của cô, nhưng cô không dám nói với mẹ nữa, giả vờ bình tĩnh ngưng khóc, cô chào tạm biệt mẹ, không quên bảo mẹ đừng nhắc chuyện này với bố. Mà đâu biết rằng bố cô ngồi bên cạnh đã nghe hết từ nãy đến giờ. Cô ngồi đó nhìn vào vô định suy nghĩ linh tinh.
Sau khi tắt máy bà Duyên nhìn chồng mình bảo :
- Con bé này chỉ biết làm người khác lo lắng.
Ông Thịnh tay cầm máy tính soạn hội thảo cho ngày mai nghe vợ mình nói gì dừng lại trêu chọc :
- Ôi giào ơi, bà cứ lo, chúng nó lớn hết cả rồi, với lại thời bây giờ bọn trẻ con hiểu chuyện tình cảm sớm lắm, không như này trước tôi theo đuổi bà phát mệt ra bà mới đồng ý. Sau lại còn bảo là gì nhỉ … à .. ờm hai chúng ta cứ thế này mà đến với nhau sao. Lúc đó bà chả ngây ngô chán, không mạnh dạn như bé con nhà mình đâu.
Bà Duyên cầm cái gối đập vào người chồng mình lườm nguýt :
- Ông bớt kể lại. Nhưng tôi vẫn lo, sợ con bé không chịu để Duy rời đi, làm khó thằng nhỏ.
Ông Thịnh vẫn tin tưởng vào con gái mình chắc nịch đáp :
- Sẽ không đâu, tính con gái bà như nào bà phải rõ chứ. Nó không thích làm khó người khác mà. Thôi đi ngủ đi. Mai còn cuộc họp đấy.
Bà Duyên mặc dù vẫn còn lo lắng nằm xuống, bỗng bà nói với chồng :
- Hay chúng ta về nhà chăm sóc con bé, cũng chả ảnh hưởng công việc gì mấy.
Ông Thịnh lưỡng lự :
- Hay thế này đợi qua vài hôm xem con bé quyết định như nào rồi chúng ta về được không ? Con bé giờ đến tuổi tự lập rồi, cũng để nó hiểu khó khăn bên ngoài một chút rèn luyện bản thân.
Bà Duyên cũng chỉ đành gật đầu đi ngủ.
Bên này Linh vẫn đang rất buồn, cô thực sự không nỡ cũng không muốn Duy rời đi. Đoạn tình cảm này đâu phải muốn buông là buông. Anh ấy đi rồi gặp nhiều cô gái khác nhau đến lúc đó sẽ còn nhớ mình ư?
- Không được. Linh, mày không được ích kỷ như thế, đừng vì tình cảm một phía của mày mà làm ảnh hưởng đến anh Duy. Với lại anh ấy chỉ xem mày là em gái thôi.
Quả đúng như ông Thịnh nghĩ, cô con gái này của ông quyết định rất nhanh chóng, cô sẽ biểu hiện như bình thường, vui vẻ tiễn anh đi học. Dù có thế nào cô cũng sẽ không khiến anh phải khó sử.
Linh nhẹ nhàng xuống phòng của anh, ngồi đó ngắm thật lâu khuôn mặt ấy. Cô sẽ ghi nhớ, sẽ để anh vào trong tim. Ngồi vào bàn làm việc của anh, cô gạt đi nước mắt viết một bức thư, cô không biết bao giờ anh sẽ đọc được nó hoặc có lẽ sẽ không bao giờ đọc nhưng cô vẫn muốn thổ lộ hết tình cảm của mình với anh rằng “ Em yêu anh”
Đặt lá thư vào trong một quyển sách, ngăn nắp gọn gàng cất nó đi,
“ Hy vọng anh sẽ hiểu được tình yêu em dành cho anh, em yêu anh rất nhiều”
Sáng hôm sau, Duy tỉnh dậy khi mặt trời lên đỉnh, nay anh cũng xin nghỉ để ở nhà chăm sóc cô, anh tối qua cũng quyết định rồi, dù ở lại anh cũng vẫn sẽ được học tập là làm việc trong môi trường rất tốt nhưng phần nhiều là do cô. Anh không biết tại sao bản thân lại không nỡ xa cô, có thể do anh muốn chăm sóc cô chăng?