Duy hơi mất bình tĩnh khi bàn tay cô vừa chạm vào nơi không nên chạm. Anh hơi cứng người, định đứng dậy nhưng sợ cô thức giấc anh chỉ còn cách ngồi im, thở sâu hít đều khống chế lại dục vọng của người đàn ông. Nếu không phải vừa nãy anh uống một chút cồn thì đã không bị như này, có thể dễ dàng khống chế bản thân. Bây giờ thì khác. Trong người có chút men say, trong lòng có chút tình, trong phòng có chút hương khiến anh trở nên rất khó khống chế, cộng với sự đụng chạm vô ý của Linh. Duy sợ rằng bản thân sẽ không kìm được mà ăn cô mất.
Những giọt mồ hôi đã bắt đầu rơi, phòng ngày càng nóng, Linh vùng vằng đạp chăn ra, trán lại đụng vào nơi ấy, Duy hít hà một tiếng, thật sự không kìm được rồi. Duy lật người cô lại, đè lên thân cô. Linh mơ màng tỉnh dậy :
- Anh ơi, bật quạt cho em... nóng thấy má ơi kìa.
Duy tức giận nhìn cô gái trong lòng, anh thành ra như này là tại cô mà cô còn đòi anh làm cái này cái kia giúp cô :
- Em thật là quá đáng Đào ơi.
Nói rồi anh hôn cô, không một động tác thừa, anh ôm eo, đẩy cô lên gối. Linh vẫn mơ màng ngái ngủ, cô cảm nhận được sự hung hăng tới từ người đàn ông trước mặt.
Duy đưa tay luồn vào trong người cô, xoa nắm cơ thể cô, hôn cổ, xương quai xanh. Anh ngồi dậy cởi áo mình ra, đè người cô tiếp tục làm những việc còn lại, Linh mặc dù trong cơn mơ màng cô vẫn cảm nhận được người ấy. Linh đưa tay lên sờ lấy cơ thể đang nóng của anh. Từng thớ thịt, từng múi trên người Duy. Cô không nhịn được sự đụng chạm này mà gọi tên anh.
- Duy... anh... đang...
Tiếng gọi này vừa hay kéo Duy về thực tại. Anh nhoài người dậy, rời khỏi giường chạy biến ra phòng khách :
- Mày đang làm cái gì vậy Duy. Anh vừa chửi vừa tát vào mặt mình “ Đồ khốn, cô ấy là em gái mày, cô ấy còn chưa đủ tuổi... Sao mày còn tính hủy hoại cô ấy...”
Duy tự đánh mình đến chảy máu liệng, anh mới dừng lại, ngửa mặt lên trần nhà, anh mông lung, anh thật sự không hiểu... cả đêm ấy, anh lôi bao thuốc của thằng bạn để quên ra hút. Mặc dù đã ho sặc sụa nhưng anh vẫn không dừng lại hành động này, anh cần một cái gì đó khiến anh bình tĩnh hơn.
Trong phòng, Linh dường như nhận ra anh ấy tức giận rồi. Cô chỉ là rất mệt, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Đến khi trời sáng, linh tỉnh dậy, nhìn thấy Duy đang thu dọn đồ đạc bấy giờ cô mới nhận ra mình ngủ quên mất ở phòng anh rồi. Còn giấc mơ tối qua, cô bỗng nhiên đổ ửng mặt :
- Anh ... em ngủ quên mất.
Duy không nhìn Linh mà tiếp tục thu dọn quần áo, giọng nói dịu dàng :
- Ừ, bé Đào ngủ quên nên anh phải ngủ sofa kìa.
Linh áy náy, bước tới gần, anh lảng đi, lấy đôi giày cất vào trong va li. Linh tưởng Duy giận, ôm lấy anh mếu máo :
- Sau em không ngủ ở đây nữa huhu xin lỗi anh.
Duy bị cái ôm làm cho phát hoảng, anh sợ một lần nữa lại không kìm lòng được. Anh buông tay cô ra, quay người lại, để lộ một bên má hơi sưng đỏ, còn có dấu tay. Linh ngước mắt lên nhìn thấy ảnh này thì giật mình :
- Anh... mặt của anh...
Duy tìm đại một cái cớ :
- Tối qua gặp một đám người đánh nhau, lao vào can thì bị vậy. Không sao đâu.
Linh giật mình, cô lại tưởng đêm qua giấc mơ kia có thật, anh bị cô đánh như này chứ.
- Em cứ tưởng ...
- Tưởng cái đầu em ...
Linh phụng phịu kể lại :
- Em lại nghĩ đêm qua em đánh anh trong giấc mơ em còn tưởng thật cơ chứ... may không phải.
Duy thở dài một hơi, cũng may cô bé nghĩ đó là mơ. Duy xoa đầu, bảo cô bé lên vệ sinh cá nhân, ngày hôm nay anh sẽ đưa cô đi chơi thỏa thích. Ngày mai anh bay rồi.
Linh nghe tới đây có chút buồn, dẫu biết những gì anh làm đều vì cô nhưng cô không nỡ xa anh chút nào. Ước gì cô bé lớn thật nhanh. Có thể tự do đi lại tự do gần gũi anh.
- Anh nói vậy làm em không nỡ đi luôn á.
Duy bật cười :
- Thế thì ở nhà vậy.
Linh lè lưỡi chạy ra ngoài, buông lại một câu ;
- Đợi em xíu.
Duy cười khổ, vẫn là một cô bé ham chơi. Duy tiếp tục thu dọn nốt đồ, rồi để gọn vào một góc, sáng mai có thể đem đi luôn. Anh ra ghế ngồi đợi cô trước. Linh bước xuống, vẫn là chiếc máy ảnh quen thuộc, hôm nay nhìn cách cô mặc thể thao năng động hơn thường ngày rất nhiều.
- À, đợi em năm phút nhé, em đói. Muốn ăn gì đó. Anh có ăn không em nấu cho.
Duy lặc đầu, ý bảo cô tự ăn đi, anh ngồi ngoài này chờ.
Năm phút sau, Linh bước ra trên tay cầm một cái khăn đựng quả trứng luộc, cô giục anh lên xe đi chơi.
- Em đem trứng theo làm gì. Vẫn đói à ?
Linh vừa bóc trừng vừa bỏ vào khăn nói :
- Để lăn mặt cho anh. Anh cứ lái xe đi mặc kệ em.
Cô vừa lăn mặt vừa nhìn ngắm tập trung lái xe, bất giác trái tim lại đập thình thịch. Ngắm anh lúc nào trái tim cô cũng như thế này, mỗi khi anh tập trung vào việc gì đó cô đều không thể ngừng được ngắm anh, sức hút ấy là liều thuốc khiến cho cô thích anh. Ngày càng thích anh.
Linh lăn mặt xong, cô bóc phần lòng trắng ra, mặc kệ ánh mắt của anh nhét cái lòng đổ vào miệng :
- Ô hay con bé này, sao không vứt đi.
Linh phồng mồm trợn má, vừa nhai vừa nuốt, tay mở cửa xe vứt lòng trắng ra ngoài. Uống một ngụm nước anh đưa cho cô thở dài mới nói :
- Thì em vứt lòng trắng đi rồi đó.
Duy chỉ biết tức chết với cô bé. Vừa ham ăn lười làm, tính tình thì hậu đậu nhưng cô lại khiến anh chú ý. Bên cạnh một người đàn ông tài giỏi cái gì cũng có thể làm không thể nào thiếu vắng sự đồng hành của một người phụ nữa chẳng làm được cái gì. Và câu nói này chỉ có thể thù hợp với Duy và Linh. Trong khi cái gì anh cũng biết làm cái gì cũng có thể làm, mà còn làm đến rất chi là hoàn hảo. Ngược lại là cô, hậu đậu, đụng đâu hỏng đấy, làm việc gì cũng không xong, trừ việc học.
- Anh chán em luôn.
Linh phùng mồm, cứ mắng cô đi, sau này làm gì anh còn được mắng cô nữa.
- Anh ơi mình đi đâu bây giờ ?
Duy đưa cô đến căn nhà nguyện ước đầu tiên. Hai người được phát cho hai tấm thiệp còn ổ, chìa khóa thì họ phải tự mua. Đúng là kinh doanh , tưởng đâu họ tặng giấy nhưng đi vào trong mới phát hiện ra không có ổ khóa, chìa khóa thì xác định giấy ước nguyện sẽ bị người khác đọc. Hai người đều viết nguyện ước của mình. Tình cờ, nguyện ước của họ lại là liên quan đến đối phương. Khóa lại kỹ càng, Linh cầm lấy chìa khóa của anh, móc vào một cái chìa khóa, cô sẽ giữ một cái. Có một tương truyền rằng khi bản thân viết lên nguyện ước, đúng ngày này mười năm sau họ tới đây thì điều ước có thể thành hiện thực. Linh đưa lịch trong điện thoại đến ngày này mười năm sau, cô rất hy vọng mình cùng anh có thể nhớ tới.
Sau khi bước ra khỏi căn nhà, Linh kéo tay anh đi đạp vịt, đi nhà ma... còn rất nhiều chỗ khác cô muốn đi. Duy chán nản cảnh mỗi lần cô nhìn liền phải móc ví ra đưa tiền cho cô thì không bằng trực tiếp đưa ví của anh cho cô cầm có phải nhanh hơn. Nghĩ là làm, anh đưa cô cầm ví luôn. Cô không để ý lắm trực tiếp nhét ví vào cái túi trước ngực tiếp tục đi chơi. Linh thích thú ăn hết món này đến món kia, thấy hợp khẩu vị lại mua cho anh ăn chung. Duy bình thường ăn không nhiều liền bị cô nhét cho một bụng đồ ăn vặt khiến anh không kịp từ chối. Này thì lát ăn trưa sao nổi nữa. Linh mở ví thanh toán thì nhận ra, tấm ảnh cô đưa anh đã được cất gọn vào ví. Mở ra liền có thể ngắm. Linh tủm tỉm cười, anh đưa mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang trông trừng cô sợ cô bị lạc. Ăn vặt xong hai người quyết định đi chơi một vài trò thể lực để tiêu hao bớt lượng calo vừa nạp vào người. Chơi xong cũng có thể đi ăn trưa. Linh nói vậy liền đi thẳng, mặc kệ anh ở đằng sau. Duy xin một vài tờ giấy, chạy đến trước mặt cô mắng yêu :
- Chơi thì cũng phải giữ hình tượng, nhìn tay với mặt em xem. Đầy vụn đồ ăn.
Linh lúc này mới chú ý, anh cúi người lau mặt cho cô, xong thì lau tay, cô có hơi mất tự nhiên, tay cầm áo siết chặt lại. Duy không hề hay biết hành động này của cô anh vẫn chăm chú lau mặt lau tay giúp cô :
- Sau này nhớ chú ý nghe chưa.
Cô vâng dạ gật đầu như cái máy, lau xong Duy chạy đi vứt rác rồi quay lại, cầm lấy tay cô, hai người tiến bước đến khu vui chơi tiếp theo.
Linh hạnh phúc lắm, anh đan chặt tay mình vào tay anh, cô sẽ không buông tay đâu. Chơi thêm hai tiếng nữa cả hai liền bước vào một quán đồ thái. Một loại cay nóng ập đến khi họ vừa bước vào quán. Duy định bước ra, anh ăn cay không được giỏi, nhưng nghĩ lại thôi, cô muốn ăn. Linh hí hửng chào cô chủ quán xinh đẹp, trực tiếp ngồi vào bàn. Duy thì lượn qua quầy nước trước, xem có đồ gì giảm cay không, sợ là miệng anh chịu không nổi. Linh mặc kệ anh, hôm nay đã nói rồi, anh chiều cô hết mức có thể. Nhận lấy menu, cô gọi một bàn đồ cay, không quên gọi mấy món vừa vừa để anh có thể ăn. Nghe thấy đống đồ cô gọi Duy phát sợ trêu chọc :
- Em là heo à gọi nhiều thế.
Linh nhếch môi chê bài anh :
- Chứ bình thường em có ăn ít đâu, có lần nào không gọi cả bàn đồ ăn như này.