Vẫn Tìm Thấy Anh

Quyên bước lên máy bay, ngồi cạnh Duy. Máy bay cũng bắt đầu cất cánh. Tiếp viên trưởng thông báo lộ trình. Quyên cố ý đụng chạm da thịt với anh. Bỗng nhiên anh hỏi một câu :

- Người cậu không nóng ?

Quyên nghi hoặc, nhíu mày :

- Nóng gì chứ, sân bay có điều hòa mà.

Duy lúc này đã nhận ra điểm khác thường. Linh em ấy... có chuyện rồi. Duy đứng phắt dậy, anh bị Quyên kéo lại :

- Cậu định làm gì ?

Duy nhìn Quyên chắc nịch nói :

- Mình muốn xuống máy bay.

Quyên lạnh giọng, anh đang lo cho con bé đó :

- Không kịp nữa rồi.

Duy thất thần đứng đó. Nhìn máy bay đang di chuyển. Anh ... Anh vô dụng trong việc chăm sóc cô bé.

- Linh sốt rất cao. Mình đã cảm nhận được. Linh đã gắng gượng không để lộ ra mình bị ốm.

Quyên giữ chặt anh, lần đầu tiên anh thấy Quyên có hành động cứng rắn như này :

- Vậy thì sao chứ. Em ấy đã lớn rồi. Cậu càng bảo bọc cô ấy càng dựa dẫm. Cô ấy sẽ nghĩ cậu yêu cô ấy.

Duy ngồi phịch xuống ghế, nhắm chặt hai mắt, hoa thái dương. Lòng cầu nguyện cô sẽ không sao.

Đến Anh, việc đầu tiên Anh làm là gọi điện về cho Linh, cô không nghe máy. Anh càng ngày càng nóng ruột.

Linh bên này mơ màng cô gắng gượng mở mắt ra. Bản thân cô chẳng còn sức lực nào nằm ở giường bệnh, Cô cố gắng cầm điện thoại trên đầu giường. Anh gọi cho cô rất nhiều. Chắc anh đã nhận ra cô bị ốm. Linh không dám để anh nhìn thấy bản thân trong tình trang này, liền nhờ bạn chụp hộ bức ảnh ở ký túc xá rồi gửi cho anh.

Đang lúc anh cãi nhau với Quyên, anh muốn trở về, chắc chắn cô có chuyện rồi, nhưng quyên đã giữ lại. Lúc này điện thoại anh phát sáng. Anh vội mở tin nhắn ra. Linh gửi cho anh một loạt tin nhắn :

- Em đang dọn ký túc xá nãy mấy đứa đi ăn để chào mừng em liền để điện thoại ở phòng. Giờ chúng nó ngủ em không dám nhắn sợ đánh thức.

Duy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô không có chuyện gì thì tốt. Anh nhắn lại một vài câu :

- Anh đến nơi rồi. Gọi báo cho em mà em không nghe lên hơi lo.

- Em ngủ sớm đi nhé. Sáng mai gọi anh.

Linh gửi một icon trái tim to bự, chào tạm biệt liền thiếp đi. Thật sự cô quá mệt.


Linh thức dậy một giấc ngủ say. Cô chầm chậm mở đôi mắt nặng trĩu của mình. Đêm qua cô sốt rất cao. Bác sĩ cũng phải làm đủ mọi cách để cô hạ nhiệt. Sợ là cô sẽ sốt đến ảnh hưởng não mất. Cũng rất may sau hai tiếng cô đã không còn chuyện gì, ngủ một giấc sâu.

Linh đưa bàn tay lên che ánh nắng hắt vào mặt. Cô từ từ ngồi dậy, cổ họng khô khốc, khàn đặc. Cô cảm giác như cơ thể đi mượn vậy, chẳng còn sức lực. Linh bất lực nằm xuống, chẳng cố gắng dậy làm gì, đợi có ai vào thì nhờ họ vậy. Cô cầm điện thoại trên bàn nhỏ mở lên xem. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ, rất nhiều tin nhắn, của cô giáo, bố mẹ, bạn thân và cả anh ấy nữa. Linh muốn bấm vào xem nhưng lại thôi. Cô sẽ không nhớ đến anh nhiều nữa, mặc kệ anh. Nghĩ vậy chứ cô không có làm được, không chịu đựng nổi mở ra đọc. Anh gọi cho cô mười mấy cuộc, nhắn tin rất nhiều, đến lúc cô mở tin nhắn ra anh vẫn còn đang nhắn thêm.

- Em không sao đâu anh. Hỏng máy, sập nguồn em không biết mọi người nhắn.

Duy bên này vừa mừng vì cô không sao, được một lúc thì anh lại sa xàm mặt mày :

- Em trốn học ?

Linh chép miệng, quên mất cô giáo có số của anh.

- Em vào lớp muộn, chạy ra tiệm điện thoại sửa mà.

Duy lần này tức giận rồi, anh trực tiếp gọi cho cô :

Linh không dám ấn nghe. Nhìn thấy cô như này anh... anh chắc sẽ giận lắm.

Duy gọi một cuộc không được liền nhắn tin cảnh cáo :

- Không nghe thì từ giờ đừng nhìn mặt anh.

Linh đọc xong liền thở dài, cô bấm gọi cho anh :

- Alo anh. Giọng nói khàn đặc, nghe liền biết cô bị ốm.

- Bị ốm sao không nói. Từ hôm qua đúng chứ.

Linh biết không dấu được mà :

- Vâng. Em không muốn anh lo lắng rồi lỡ dở việc.

- Em bị ngốc à. Nhỡ có chuyện nghiêm trọng ai lo cho em. Em bị đần hả. Anh không hiểu em nghĩ cái quái gì luôn đó.

Duy bên này tức đến đỏ mặt, hai tay nắm chặt. Tim anh đang muốn nhảy ra ngoài vì cô mất. Chỉ biết làm người khác lo. Linh vừa ốm dậy không nghe được câu an ủi còn bị mắng một tràng liền cảm thấy tủi thân. Anh tức giận gì chứ, cô chỉ muốn anh đi học thôi.

- Đúng, em nghĩ rất nhiều, em nghĩ ngay từ khi anh nói là trai của em. Nếu đã là anh trai thì cũng nên hiểu em gái một chút chứ. Em muốn tự lập, muốn tự mình làm mọi chuyện. Anh biến đi. Nếu đã không thích em như thế này thì đừng gọi cho em nữa.

Nói xong cô tắt máy, nằm đó khóc. Tại sao cứ phải cô sai. Muốn anh an tâm rời đi cũng sai ư ?

- Anh là tên ngốc, em chỉ muốn tốt cho anh, anh còn mắng em. Vừa nói cô vừa khóc. Khóc một trận đến khi y tá đi vào, đưa cho cô một bát cháo.

Linh dừng lại, lau đi hàng nước mắt. Chị y tá dịu dàng xoa đầu :

- Ăn đi, đói lắm rồi đúng không.

Linh gật đầu, cô nhờ chị y tá đỡ dậy, bắt đầu ăn từng thìa một. Cô ăn mà chẳng cảm nhận được gì, miệng cô đắng chát.

- Sao lại khóc.

Linh chẳng biết vì sao tin tưởng vào người trước mặt, lí nhí nói ra :

- Bị người ta phũ phàng chị ạ.

Chị y tá bật cười.

- Người ấy ở nước ngoài hả.

Linh dừng ăn, kể lại mọi chuyện. Mọi thứ sảy ra đều khiến cô không cách nào kiểm soát được :

- Chị thấy đó. Anh ấy chẳng có chút nào gọi là yêu hay thương em cả.

Chị y tá bật cười, đứng dậy đi xem bệnh nhân khác. Chị ấy còn bảo rằng :

- Cái gì là của mình thì dù có ở chân trời góc bể sau sẽ quay về bên mình. Còn đã không phải của mình níu kéo cũng vô dụng. Em còn trẻ, nghĩ thoáng lên.

Linh dừng ăn cháo, tay với lấy điện thoại. Đúng vậy cô chỉ cần một câu trả lời chắc chắn.

- Xin lỗi nãy em nặng lời rồi.

- Vậy ra em xin lỗi chỉ vì quát anh.

Linh nhắm chặt mắt, lấy tinh thần rất lâu cô cất giọng :

- Em chỉ hỏi anh một câu thôi. Anh có tình cảm nào với em ngoài tình anh em không ?

Duy vẫn còn tức giận chuyện ban nãy, cộng với việc cô chả biết lỗi của mình ở đâu anh dứt khoát trả lời “ Không”. Chính câu nói này khiến anh và cô xa cách rất lâu.

Linh mím chặt hai môi, tay ôm miệng, cô sợ anh nghe thấy tiếng mình khóc. Linh nuốt cái nấc ấy xuống :

- Em hiểu rồi. Từ giờ có chuyện hãy liên lạc với em...

- Linh .... em đang nói cái gì vậy ?

- Em muốn tự lập, không muốn dựa dẫm vào anh nữa, anh trai à.

Nói xong cô tắt máy. Cô khóc một trận đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên. Là ba mẹ gọi đến. Cô nín khóc, mỉm cười mở video call lên :

- Ba mẹ.

Hai ông bà nhìn thấy con gái mình nằm viện thì tỏ ra lo lắng. Linh chỉ dám nói do ốm mà trường gần bệnh viện nên mới vào. Ông bà cũng đỡ lo hơn, biết con gái ở với bạn bè có người chăm sóc liền cũng đỡ lo :

- Ba mẹ còn thu dọn đồ đạc xong rồi tính mua vé máy bay về. May mà Duy gọi đến.

Lùi Tiến Quay lại