Lại là anh ấy. Linh lắc đầu :
- Con muốn tự lập, không thể dựa mãi vào anh Duy được, anh ấy sẽ có cuộc sống riêng của mình. Có gì ba mẹ từ giờ gọi thẳng cho con nhé.
Ông bà cũng hơi ngạc nhiên, đứa con gái một câu anh Duy, hai câu anh Duy nay lại thay đổi nhiều như thế. Không biết có chuyện gì.
Linh hiểu được suy nghĩ của ba mẹ mình lên tươi cười nói :
- Ba mẹ không phải nghĩ, con lớn rồi.
Con gái mình thì ông bà biết vậy mà nghe chứ cũng còn tâm lý lắm. Sợ con gái nhỏ sảy ra chuyện. Nói thêm một lúc hai ông bà liền tắt máy cho con gái nghỉ ngơi. Linh mệt học thở hắt ra. Cô tự cổ vũ bản thân phải vực dậy tinh thần. Nghỉ đến chiều tối cô trả tiền viện rồi trở về nhà.
Không đâu bằng nhà mình. Ngả lưng xuống giường cô nhớ lại mọi chuyện ngày hôm nay. Xin nghỉ học thêm một ngày, nói chuyện với ba mẹ. Và hơn hết là người ấy. Có lẽ đúng như chị y tá nói không là của mình thì giữ cũng không được. Cô vẫn sẽ yêu anh, mãi mãi yêu anh nhưng cô sẽ không bộc lộ, không nhớ đến anh nữa.
- Hãy làm những gì mình thích đi Linh.
Sau ngày hôm ấy Linh trở nên khác hoàn toàn. Đến bạn bè thầy cô còn nghĩ Linh ốm một trận liền đổi tính đổi nết. Linh chỉ mỉm cười bảo muốn theo đuổi ước mơ thôi.
Linh chú tâm hơn, cô muốn trở thành một diễn viên, từ ăn uống đến luyện giọng, biểu cảm, học hành cô lập một thời khóa biểu ghi rõ mọi việc. Cô dậy sớm hơn, chạy bộ tập thể dục, nấu ăn, đi học. Sắp tới kỳ thi cuối học kỳ rồi, chỉ còn một năm để cô tiến bộ hơn. Cô nhất định sẽ thi đỗ vào sân khấu điện ảnh.
Linh cũng ít nói chuyện với ba mẹ hơn. Nói chuyện với Duy thì càng ít. Nhưng hai người vẫn có sự ăn ý. Anh gửi thực đơn hàng ngày cô đều làm theo, cô biết anh muốn tốt cho cô. Đồ ăn vặt cô đã yêu cầu dừng gửi. Cô phải giữ dáng, hạn chế ăn vặt.
Linh cũng xin đi làm thêm ở một quán ăn để học cách giao tiếp, tìm hiểu nhiều ngành nghề khác nhau nó rất hữu dụng với một diễn viên.
Bên này Duy thì ngày nào cũng hỏi han cô từ người bạn thân tên ngọc. Hai cô bé này rất thân nhau. Ngọc cũng rất phối hợp nói hết những gì về cô cho anh, đổi lại cô sẽ được anh gửi đồ ăn vặt.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, Linh nhớ anh nhưng không nói ra nữa, cô chỉ âm thầm chịu đựng. Cô chuyển hẳn xuống phòng anh ngủ, cô nhớ anh, một chút về anh cũng đủ khiến cô an ủi hơn.
Thời gian đưa hai người họ xa cách nhau cũng đã gần hai năm
Lần này Duy được nghỉ khá dài, nên anh quyết định sẽ về nhà một chuyến. Cốt yếu là anh nhớ cô, muốn gặp cô. Đã hai năm rồi, số lần họ nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh cảm nhận được hai người họ đang xa cách. Anh là lý do khiến cô phải đau khổ ư ?
Anh chỉ định về nước trong im lặng nhưng tối hôm ấy Quyên nhìn thấy thông báo đặt vé online của anh. Hết cách anh cũng chỉ có thể nói rằng được nghỉ nên muốn về. Quyên cũng muốn đi theo. Quyên sợ hai người họ sẽ phát triển tình cảm. Dù sao cũng đã ngăn cản họ hai ba lần, ngăn cảm thêm cũng chẳng sao. Dạo gần đây cách Duy đối sử với cô cũng đã dần cải thiện, dịu dàng hơn, để ý hơn. Quan trọng hơn họ dường như đang trong giai đoạn mập mờ.
Đấy chỉ là những suy nghĩ của Quyên thôi. Duy chẳng qua cảm nhận được nhiều hành động của Quyên giống như Linh ngày trước. Đâm ra theo thói quen anh liền muốn chở che và anh cũng biêt điểm dừng không thân mật quá giới hạn, không nói chuyện yêu đương càng chẳng có chút tình cảm nào với Quyên. Tất cả do cô tưởng tượng mà thôi. Đừng nghĩ cứ ở cạnh nhau lâu thì sẽ nảy sinh tình cảm.
- Cậu thật tình, về cũng không muốn rủ mình đi.
Duy đẩy giọng kính, mắt hơi nhíu lại rồi thả ra :
- Vì chúng mình cần không gian riêng, sắp sinh nhật mười chín tuổi của Linh. Mình muốn tạo bất ngờ cho em ấy. Cậu không nên quấy rầy cô bé.
Duy không nói hết câu, Linh đã nhắn tin lại rằng nếu anh muốn về thì về một mình, đừng đưa thêm Quyên về, không thì đừng nhìn mặt cô bé. Vì cô ghét chị ấy.
Duy không biết rằng trong thời gian học tập và sinh sống bên này, Quyên thường hay rủ bạn bè chụp ảnh chung, nhưng đâu đó cô cố ý để lộ những khoảnh khắc vô tình thân mật với Duy, đăng lên face. Tưởng chừng như đánh dấu chủ quyền. Linh đương nhiên cũng có tìm hiểu một chút, nhìn thấy những hình ảnh đó khiến cô rất khó chịu. Nên Linh mới nhấn mạnh không muốn anh dẫn người con gái ấy về.
Quyên vẻ mặt sững sờ. Duy vẫn luôn nhớ về Linh. Bất cứ cái gì về cô bé anh đều nhớ sao.
Duy thở dài, buông bỏ sự nóng giận :
- Xin lỗi cậu mình đã hơi nặng lời với cậu chỉ… thật sự lần này không đưa cậu theo được. Mình về phòng trước đấy
Duy bước trở về phòng, lòng có chút phức tạp. Anh để lại Quyên đứng đó trong ngây ngốc. Linh thật sự phải bị một bài học. Quyên trở về phòng nghĩ cách.
Tối hôm ấy Duy dọn đồ rồi ra sân bay bay về nước. Trong lòng anh rạo rực cả lên. Anh sắp được gặp cô rồi. Tim anh đập liên hồi, anh chỉ mong máy bay hạ cánh nhanh để anh gặp cô.
Sinh nhật năm trước anh không thể ở cạnh cô, cũng không biết bao nhiêu dịp được đón sinh nhật cùng cô như vậy, anh đã chuẩn bị từ rất lâu món quà này. Anh muốn đưa tận tay cho cô.
- Anh nhớ em.
Linh cũng rất háo hức gặp anh, mặc dù bên ngoài mặt không có nói nhưng hành động của cô đã minh chứng cho việc cô nhớ anh. Cô biết trời vẫn tối, ba giờ sáng, cô vẫn dậy để đi đón anh. Tự dặn lòng sẽ phải kìm nén không được kích động nhưng trên mặt cô vẫn viết hai chữ sung sướng to đùng. Linh ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm điện thoại, đợi anh gọi điện. Năm giờ sáng, máy bay đã hạ cánh được một lúc rồi sao anh còn chưa thấy đến. Cô hết để ý điện thoại lại nhìn về phía cửa.
Anh chẳng lẽ không về. Linh bất giác có một chút hụt hẫng. Anh đã hứa với cô rồi. Linh quay lưng đứng chôn chân tại chỗ ba mươi phút. Lúc cô định bước đi, thì một bàn tay giữ cô lại, giọng nói quen thuộc vang lên :
- Đến đón anh nhưng không có chút kiên nhẫn nào sao ?
Linh quay người. Nụ cười tươi rói, Linh bật cười, hai hàng lệ muốn chực trào rơi xuống.
- Anh sao giờ mới đến.
Linh không khống chế được bản thân, nhào tới ôm anh. Vừa ôm vừa mắng :
- Đồ xấu xa, em tướng anh đã không về. Anh tính thất hứa với em đúng không.
Duy không kể lại chuyện còn ở trường. Anh lên xe được một lúc thì Quyên gọi nói cô rất đau bụng, nhờ anh đưa tới bệnh viên. Nghe tiếng rên la Duy chỉ đành quay xe, đưa Quyên vào bệnh viện. Nhưng cũng chính vì vậy mà chuyến bay của anh đã trễ mất. Quyên nghĩ rằng anh sẽ không đi nữa nhưng cô đã nhầm.
Linh trong lòng Duy chứ một sức nặng nhất định, Quyên chưa bao giờ thay thế Linh được, anh đây chỉ là giúp và không có nghĩa vụ phải chăm sóc. Duy dứt áo khỏi tay Quyên, lên xe đi thẳng tới sân bay. Chuyến bay tiếp theo cũng vừa hết vé. Nhân viên bán vé vừa chỉ tay về phía một người phụ nữ ôm con vừa xin lỗi Duy một cách chân thành. Duy buông thõng, bất lực. Chuyến bay ngày mai cũng rất muộn, không thể nào đón sinh nhật của cô kịp rồi. Anh ngồi trên ghế sân bay ôm đầu tuyệt vọng.
Anh định quay trở về thì con gái nhỏ của người phụ nữ ấy bỗng sốt cao. Bà mẹ hoảng loạn, không biết làm thế nào. Duy chạy tới xem xét thì cũng lo, anh nhớ Linh cũng từng trong trường hợp này. Duy lấy ra một gói hạ sốt luôn cất trong người, đưa cho người phụ nữ. Để con bé hạ sốt trước sau đó đến bệnh viên. Duy móc nốt tiền mặt trong người đưa cho người phụ nữ. Cô ấy lau nước mắt cảm ơn. Nhét cho anh tấm vé máy bay.
- Cảm ơn cậu, tôi không cần dùng vé, nếu cậu bận hãy bay trước.
Duy gật đầu, ánh mắt đầy cảm ơn, đưa đứa nhỏ và người phụ nữ lên taxi anh gửi tiền trước cho tài xế rồi bảo cậu ta đi tới bệnh viện. Làm xong Duy quay lại quầy, xin đổi mã khách hàng của tấm vé. Nhân viên sân bay cũng rất nhiệt tình hỗ trợ. Vậy nên anh mới thuận lợi trở về bên cạnh cô.
- Anh xin lỗi. Anh bị chút chuyện riêng nên về trễ. Cũng may không bị đổi lịch bay sang mai.
Linh phụng phịu, giọng nói chanh chua sắt xéo :
- Chắc lại bị chị Quyên giữ lại, đúng chưa. Còn không định về mới em.
Duy không muốn hai người con gái nghĩ xấu về nhau liền giải vây :
- Không có dâu, cô ấy kêu anh mau về đón sinh nhật em.
Linh có chút ngạc nhiên, chị Quyên lại kêu anh về đây ư. Lạ à nha.
- Thôi được rồi. Đi về. Em đợi anh mắt muốn díp lại rồi.
Duy mỉm cười, dắt cô đi. Linh đã học lái ô tô để tiện sau này đi lại. Cũng may trên đường cô không gặp chốt nào nếu không thì cô bị bắt lâu rồi. Chưa đủ tuổi đòi lái ô tô. Cô liều quá rồi. Duy đổi tay lái. Linh thật sự buồn ngủ. Mười hai giờ đêm cô vẫn còn thức làm bài tập, nếu không có chuông báo thức cô bật trước e rằng thời điểm này cô còn đang ngủ. Bỏ mặc anh chờ đợi ở sân bay.