Vợ À ! Anh là Vampire
Tác Giả : Soda Chanh
Phàn 1 : Em Là Vợ Anh
Chap 5
- Em mau đi tắm rửa rồi đi ngủ. Nếu đói thì gọi anh đừng đi lung tung.
Anh dặn dò cô, chỉ chỗ để đồ, đồ ngủ, phấn son cũng đã chu đáo chuẩn bị hết cho cô. Âm Âm nghĩ có lẽ là chuyển bị cho Ngọc Nhi, còn cô chỉ là người thay thế mà thôi. Cũng chẳng sao, dù sao thì cô có thể tự mua.
- Cảm ơn anh. Âm Âm gật đầu cảm ơn. Cô bước xung quanh kiểm tra, ai biết được một đại gia tộc như Nam Cung gia sẽ có bí mật gì chứ.
Khang quay người đi ra ngoài, mặc cô xem xét. Cô không biết rằng những thứ này chỉ mới được dọn dẹp, thay mới lúc cô bước lên xe về đây. Anh không muốn cô xài lại đồ của người khác.
Nhìn theo bóng lưng của anh, cô định mở lời nhưng nghĩ lại không nên. Còn nhiều câu hỏi nhưng cô cũng biết mình nên im lặng. Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Cô nhún vai mặc kệ. Cô không có nghĩa vụ phải chiều lòng bất cứ một ai.
Đồ đạc đã được đưa hết lên phòng cho cô từ trước. Những chiếc vali ngay ngắn được xếp vào gần tủ. Cô mở khoá, đem quần áo cùng những thứ cần thiết bỏ hết ra ngoài. Còn những thứ khác chưa cần dùng thì tạm để trong vali. Xong xuôi, cô lấy quần áo rồi chui vào phòng tắm ngâm mình.
Ba mươi phút sau cô đi ra ngoài với bộ quần áo ngủ đen tuyền nổi bật làn da trắng nõn của cô. Bỗng cô giật mình khi thấy Khang mặc đồ ngủ lộ ra khuôn ngực , tay cầm máy tính ngồi ở trên giường của mình.
- Sao anh lại ở phòng em. Đi ra ngoài.
Âm Âm có hơi giật mình, vừa nãy cô còn ý định cởi hết đồ lót để ngủ cho sướng, cũng may suy nghĩ đó chưa được cô thực hiện chứ nếu không giờ này chắc… Âm Âm rùng mình, không muốn nghĩ tới cảnh đó. Nếu không cô chỉ biết chết quách cho rồi. Thật là mất mặt. Khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng lên.
Đình Khang đang ngồi trên giường, cặm cụi vào cái máy tính. Bàn tay thon dài gõ lách cách lên bàn phim một cách thuần thục. Có lẽ công việc này quan trọng lắm nên anh mới làm việc liên tục, đến cả nói chuyện cũng không nhìn mặt cô.
- Phòng anh đang gặp chút vấn đề, nên mới sang đây. Em không thích ở cùng anh ?
Âm Âm nghĩ anh đang muốn gây chuyện, căn nhà này. Không đúng hơn là cái lâu đài này làm gì có chuyện thiếu phòng cho anh ngủ chứ.
- Vậy .. Vậy anh có thể sang phòng Huyền Khánh và Thế Long mà mắc gì sang phòng em.
Đình Khang ngưng gõ máy tính, ngẩng đầu nhìn cô :
- Gần. Nói xong lại tiếp tục gõ máy tính. Như thể đang trêu chọc cô.
Cô cứng họng. Giơ hai tay lên giả vờ đầu hàng. Anh muốn làm gì thì làm nhà anh mà.
- Anh thắng rồi đấy.
Anh vẫn chăm chú vào máy tính không thèm đếm xỉa đến cô. Cô thấy vậy thì tức lắm, chắc phát rồ với tên này quá :
- Vậy được Nam Cung đại thiếu gia cứ ngủ ở đó đi ha em sẽ ra sofa ngủ cũng được. Tên chết tiệt nhà anh.
Âm Âm nhịn cực nhịn sự tức giận đang lan toả trong cơ thể. Cười cười như một cái máy bước đến bên cạnh giường. Cô vùng vằng cầm gối ra sofa. Đình Khang thấy cô đang bực tức thì đặt máy tính xuống giường, bước ra ghế. Thì thầm vào tai cô:
- Lên giường mà ngủ. Hay là em nghĩ điều gì bậy bạ giữa tôi và em nên không dám ngủ.
Cô nhảy dựng lên, khuôn mặt có chút mất tự nhiên, giọng nói thì uỷ khuất :
- Ai nghĩ cái gì chứ, rõ rang anh đang chiếm tiện nghi của em.
- Vậy giờ em lên giường ngủ hay là ra ngoài cổng ngủ.
- Anh. Cô chỉ tay về phía anh thì anh tóm lấy vứt cô lên giường, nhưng mà người anh lại nằm xuống giường trước cô thì đè lên người anh. Trời cái cảnh tượng gì đây ?
Cô ngã xuống người anh, định ngồi dậy thì tay anh nhanh hơn cô. Hai bàn tay chắc khỏe giữ eo cô lại. Âm Âm vùng vằng. Sao tên này khoẻ thế. Mỗi lần muốn ra tay thì đều bị anh ta chặn lại được. Hai người cứ vẫy ở thế giằng cô. Âm Âm là người không có tính nhẫn lại như anh nên xuống nước trước :
- Anh bị điên à nhỡ có người nhìn thấy thì sao ? Bỏ tôi ra.
Đình Khang giả vờ nghếch đầu lên nhìn ra cửa rồi thản nhiên trả lời :
- Cửa anh khóa rồi mà làm gì có ai chứ ?
- Anh ngủ chưa ….
Hai người nhìn ra phía cửa phòng, Thế Long đang đứng đó tay cầm bánh kém. Âm Âm cười khẩy, mặc dù hơi xấu hổ nhưng má, phải chửi anh ta trước :
- Đây là khóa của anh á hả, khóa cửa rồi sao?
Đây đúng là kiểu bị lật ván mà, vừa nói khóa rồi thì tên kia phá. Mặt anh nổi vạch đen đến nơi rồi.
Thấy bầu không khí trai trên gái dưới ám muội, Thế Long biết mình đang làm kỳ đà cản mũi liền hì hì che mắt :
- Em không thấy gì hết, em đi lộn phồng, hai người cứ tiếp tục đi. Huyền Khánh ơi e đem bánh cho anh nè.
Tiếng đóng cửa vang lên, vậy là tên Thế Long kia hiểu lầm rồi, con hàng Thế Long kia rất biết cách chọc tức người nha, vào không đúng lúc một chút nào, xui quá.
Cô cay cú túm lấy cổ áo anh, thay đổi cách xưng hô luôn:
- Đại thiếu gia anh đây là đang cố tình chọc tức tôi đó. Tôi nói cho anh biết nếu anh còn trêu tôi nữa… thì việc ngày mai hay sau này anh tự giải quyết lấy. Để phu nhân tương lai của anh giải quyết. Bổn cô nương đi.
Đáy mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo, hai tay giữ eo cô vô thức siết chặt lại cô kêu lên một tiếng anh mới thả tay ra:
- Ai cho phép em đi.
- Vậy anh lấy lý do gì để khiến tôi ở lại.
- Tôi yêu em. Đình Khang chắc nịnh nói yêu cô.
Cô nhíu mày, cười nửa miệng như nghe được chuyện gì nực cười lắm.
- Ha đại thiếu gia à anh vừa vừa phải phải thôi. Tôi làm gì có cái phúc được anh để ý chứ. Vả lại anh không nghe người ta nói tôi là hồ ly tinh, đại ma đầu sao?
Bỗng anh lật người dậy để cô nằm trên giường chống hai tay cạnh người cô rồi đáp với anh mắt kiên định :
- Vì em là hồ ly tinh nên mới hút hết ý chí của tôi. Vì là đại ma đầu nên lại càng rất hợp với một đại ác ma như tôi.Vì em mạnh dạn gan dạ không sợ trời sợ đất mới hấp dẫn được tôi. Âm Âm trả lời vậy được chưa. Tôi yêu em.
Cô chớp chớp mắt như nghe nhầm, đưa tay lên sờ trán anh. Bàn tay cô như có một ma lực nào đó, khiến trái tim anh như băng trôi, ấm dần lên :
- Đình Khang à anh uống say phải không? Hay anh sốt rồi. Một người như anh thì thiếu gì những cô gái vây quanh mà cứ phải đùa tôi.
Anh cảm thấy cô gái này rất thông minh tại sao lại có lúc ngốc như này cơ chứ. Anh quát lớn:
- Âm Âm tôi không đùa tôi đang nói thật. Tôi nói lại lần cuối " Tôi Yêu Em' Yêu em từ rất lâu rồi. Nếu em không xuất hiện tôi đã yêu người khác rồi nhưng vì em xuất hiện nên mới khiến tình yêu nhem nhói ấy lại một lần nữa bùng cháy. Âm Âm sao em có thể quên tôi như thế”
Nói xong anh nhìn cô chằm chằm như là đợi câu trả lời, cô biết trả lời thế nào mà nói đúng hơn là không biết nói gì ? Là.. Là anh nói thật phải không ? Yêu cô ?
Anh vỗ trán, khuôn mặt đầy bất lực. Người con gái này sao lại ngốc nghếch đúng lúc thế. Đình Khang như chuồn chuồn lướt nước hôn nhẹ môi cô. Âm Âm vẫn cứ đơ ra :
- Haiz! Thôi được rồi em đi ngủ đi mai phải dậy sớm đó.
Anh buông cô ra, cô tự động nằm hẳn hoi nên chùm chăn kín đầu nghĩ nghĩ " Đây gọi là yêu sao? trước đây ở bên cạnh Gia Huy sao cô không có cảm giác thế này" mặt cô đỏ lên nghĩ đến mấy câu vừa nãy anh nói " Tôi yêu em " câu nói cứ hiện lên trong đầu cô.
- Thôi không nghĩ nữa đi ngủ thôi.
Cô tự trấn an lại mình
- Nhưng tại sao lại bảo yêu cô, còn kêu đã yêu cô từ lâu, rốt cuộc chuyện này là sao, chắc phải hỏi rõ rang đầu đuổi mới được.
Thật sự trong thâm tâm cô không thể nào nhớ ra anh là ai.
Vừa nhắm mắt lại tiếng chuông điện thoại của cô vang lên người gọi là Băng Hùng.
_______________Hết Chap 5___________________