Vợ À Anh Là Vampire

Vợ À ! Anh Là Vamipire

Tác Giả : Soda Chanh

Phần 1 : Em Là Vợ Anh

Chap 6

Người gọi là Băng Hùng ( một trong những trợ thủ đắc lực của cô trong Thiên Bang). Thôi xong, kiểu này lại nghe chửi rồi. Cô ấn nghe điện thoại trong hoang mang.

- Alo. Em nghe đây anh.

Giọng nói trong điện thoại lạnh ngắt vang lên vừa trách móc vừa tức giận :

- Sao May gọi mà em không nghe em khinh chị dâu em à?

Hixx, biết ngay mà, đâu có tự nhiên mà gọi cho cô thế này, kiểu này mục đích bàn truyện là phụ, mà bênh vợ là chính :

- Em xin lỗi đúng lúc định trả lời chị ấy thì có việc bận chứ nào em dám khinh vợ anh chứ. Em xin lỗi mà.

Âm Âm sợ đắc tội với Băng Hùng anh ta mà dỗi thì ai làm việc cho cô đây huhu, lại phải xuống nước xin lỗi chứ biết sao giờ.

Hừm, Băng Hùng đúng như cái tên lạnh băng, làm sao mà có thể tha thứ dễ dàng, vất vả lắm mới có thể khiến cho May đồng ý kết hôn với anh, giờ chẳng nhẽ để con nhóc này phá hoại :

- Hừm, em phải nhớ em là bộ mặt của anh đấy. Làm thế May nghĩ ngợi thì sao? Em ấy đắc tội gì với em à, công việc thì công việc chứ không nghe máy là được à

Cô sợ anh nổi giận thì không khác gì là ba cô nổi trận cả khẳng định sau này cô có nhờ anh cũng sẽ không giúp, cô van nài cầu xin hết nấc.

- Anh Băng Hùng à có gì em còn trẻ người non dạ anh dạy dỗ lại chứ đừng làm vậy tội nghiệp em với lại đây là lần đầu mà anh, năn nỉ anh đó.

Băng Hùng rất sợ cái tính năn nỉ của cô. Nếu như anh không đồng ý tha cho cô chắc là cô lúc nào cũng sẽ nhắn tin gọi điện hay là giao việc để anh với May bị chia cắt không được gần bên nhau, nên anh chấp nhận một cách miễn cưỡng.

- Haizz ! Thôi được rồi tha cho em lần này nếu còn lần sau anh sẽ cắt cổ em đó.

- Vâng ! Vâng em nhớ rồi.

Cô nhảy lên vui sướng hên là tai qua nạn khỏi.

Đình Khang vẫn đứng đó, nghe toàn bộ cuộc đối thoại. Thấy cô nói chuyện với một người đàn ông thì cứ anh anh em em ngọt sớt còn vâng dạ tử tế nên Đình Khang lấy làm tức giận mở cửa phòng rồi đóng cái ' Rầm". Cô cũng không để ý tiếp tục nói với Băng Hùng.

- À anh còn cái chuyện hôm nay thì sao em nhớ là đã cho anh nghe hết đoạn hội thoại khi ở gian chính Nam Cung tộc rồi mà. Anh phải biết làm gì chứ?

Hùng Băng mìm cười trả lời cô với giọng rất là hãnh diện:

- Yên tâm xong rồi hiện giờ anh đã là người thân cận của Hàn Thành rồi. Vậy còn chuyện ngày mai có cần anh giúp không?

- Có chứ anh. Mai là nhờ cậy cả vào anh đó cảm ơn anh trước nhé. À anh em giờ đang bận có gì cứ như vậy nhé. Tạm biết.

Nói xong cô ngắt máy nằm đắp chăn đi ngủ. Lúc này Đình Khang đi vào thấy cô đã ngủ thì nhẹ nhàng trèo lên giường lúc đầu anh định lật cô dậy hỏi người trong điện thoại là ai nhưng thấy cô ngủ ngon lành như vậy anh nào nỡ gọi, thấy cô ngủ mà không vướng chút tâm tư hay vướng bận gì trong lòng anh bỗng dưng nhẹ hẳn đi đây là cảm giác yêu một người sao, chỉ cần người đó bình an là lòng anh đã rất vui rồi. Anh ghé sát tai cô thì thầm:

- Vợ à! Ngủ ngon. Em sẽ không thoát khỏi anh đâu.

Âm Âm vẫn cứ say sưa ngủ trong lòng anh, Đình Khang nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, cũng chìm vào giấc ngủ. Lâu lắm rồi anh mới có giấc ngủ như vậy.

Sáng hôm sau cô thức dậy thì đã bảy giờ ba mươi phút cô vội vàng ngồi dậy vì tối qua họ đã nói sẽ ở gian chính lúc tám giờ. Đình Khang đã không còn ở trong phòng nữa. Dậy mặc vội quần áo rồi xuống nhà. Cả ba anh em Nam Cung đều đang ngồi ở ghế mà đợi cô.

- À rất xin lỗi nhé hôm qua có chút mệt nên dậy hơi muộn.

Thế Long mỉm cười :

- Chị dâu chào buổi sáng. Anh Khang còn định lên gọi chị dậy đó.

- Đi thôi. Đình Khang lên tiếng.

Dù mọi người không nói nhưng nhìn vào ánh mắt của Thế Long có chút hoảng thì cô hơi lo:

Bảy giờ bốn lăm phú, cô, Đình Khang và Thế Long đã tới nơi còn Huyền Khánh thì không đến, lúc bước vào tất cả mọi người đã tề tựu đầy đủ.

- Tiểu thư Âm Âm có vẻ như cô không quan tâm đến cuộc thi này cho lắm thì phải. Đã là nữ quyến danh môn thì nên hiểu rằng việc đúng giờ cũng nói lên con người. Tiểu thư khiến cho chúng tôi cảm thấy cô không xứng có mặt ở đây.

Lão già Hàn Thành đó tóm được lỗi sai thì lên mặt quở trách.

Cô cũng chỉ nhếch môi lấy tay che miệng ngáp một cái rồi đi cùng Đình Khang về ghế tộc trưởng mà ngồi. Lúc này lão già đó càng được nước lấn tới.

- Nam Cung Khang. Cô ta có xứng được thi không ? Nếu như cậu cho cô ta thi thì không phải là quá thiên vị sao?

Đình Khang định lên tiếng giải thích thì cô giữ tay anh lại kêu anh từ từ mà xem vị hôn thê của anh đây. Cô lại ngáp rồi thủng thẳng trả lời lão.

- Trưởng lão tôi đến muộn cũng vì có nguyên do cả đâu phải là lỗi của tôi, là Nam Cung Khang đó chứ. Với một điều này nhé, tôi không phải tiểu thư khuê các hay õng à õng ẹo như mấy người kia đâu. Đừng đánh đồng tôi với bọn họ, hạ thấp danh dự của tôi quá thì đừng trách tôi phá nát nơi này.

- Hư thứ đàn bà như cô dù sai cũng nói là đúng lại còn nguyên do với nguyên nhân gì?

Cô mỉm cười liếc mắt đưa tình với Đình Khang thản nhiên nói mà không chút xấu hổ :

- Nếu tôi nói là do Nam Cung Khang tối qua quá kịch liệt nên tôi không có cách nào dậy sớm thì sao? Lỗi này là của tộc trưởng của mấy người sao lại trách tôi?

Âm Âm một khi diễn thì chẳng còn chút dáng vẻ nào là tộc trưởng của Lâm thị nữa, nhìn cô như một lưu manh vậy. Đình Khang chỉ biết bất lực nhìn cô đem mình ra làm bia đỡ đạn.

Tất cả mọi người nghe xong ai nấy đều nghĩ thầm Âm Âm thật là không biết xấu hổ chuyệnhai2 người tối qua vậy mà dám nói cho tất cả biết, quá mặt dày mà lại còn đổ hết lỗi nên người tộc trưởng đáng kính của họ.

Đình Khang và cô thầm cười trong bụng vì họ quá là ngu ngốc khi bị Âm Âm dụ mà.

Kịch liệt ở đây là cãi nhau một trận kịch liệt lại còn tý nữa thì đánh nhau ha đúng là một màn kịch hài mà.

Toàn một đám người vô tri vô giác mà cũng đòi thi thố với cô tranh vị trí vợ của trưởng tộc gì chứ. Không bằng xách giày cho cô đi.

______________Hết Chap 6___________


ĐỌC TRUYỆN HAY MỖI NGÀY CÙNG BOOKVERSE

Lùi Tiến Quay lại