Vợ À Anh Là Vampire

Vợ À! Anh Là Vamipire

Phần 1 : Em Là Vợ Anh

Tác Giả: Soda Chanh

Chap 11

- Hự. Đình Khang sắc mặt trắng bệch, tay bấu vào ngực, một cảm giác đau đớn từ tim truyền đến. “ Nó đến rồi” Anh không kịp suy nghĩ nhiều thì tâm trí đã dần dần không còn cảm nhận được.

- Á. Anh sao vậy?

Thấy Đình Khang ôm ngực, miệng thì phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, Âm Âm bật dậy, trong lòng đầy sự lo lắng không nói lên lời, cô chưa bao giờ lo lắng như thế này đối với một người đàn ông nào. Chắc có lẽ cô rung động với người trước mặt thật rồi.

Đình Khang cắn chặt môi, khuôn mặt nhăn nhó vì đau, anh vẫn cố hết sức giữ tỉnh táo trấn an :

- Anh không sao đâu, em đừng lo lắng quá. Vết thương cũ thôi.

Lúc này Huyền Khánh chạy vào phòng của mình lấy ra một loại nước màu đỏ được đựng trong một lọ thủy tinh đi đến gần chỗ anh.

- Tránh ra đi.

Huyền Khánh đẩy cô mạnh cô ra khỏi người Đình Khang, rồi đưa cái bình đựng nước màu đỏ đó đưa cho anh. Bị đẩy bất ngờ cô xém chút thì ngã xuống sàn, còn may có cái bàn để cô vịn vào.

-Anh hai uống đi, chết tiệt hôm nay là ngày trăng máu mà em không để ý.

Huyền Khang bực mình chửi lên một câu. Cô vô thức nhìn sau lưng như thể ai đó xúi giục cô vậy. Ánh trăng hôm nay quả thực bất thường đỏ au như cuộc thảm sát đẫm máu ngày đó.

Bất giác cô nhìn thấy Thế Long siết chặt nắm đấm, ánh mắt giận dữ, bọn họ giấu cô điều gì. Khi Đình Khang uống xong thứ nước màu đỏ đó cô mới cất lời hỏi

- Chuyện này là sao ? Mấy người đang giấu tôi chuyện gì?

Thế Long giọng đã lạnh đi, vẫn cố gắng nhẹ nhàng với cô :

- Chị dâu ... đúng là có chuyện anh hai giấu chị nhưng mà ... nhưng mà là vì muốn tốt cho chị... chị bình tĩnh. Chuyện này anh hai sẽ kể cho chị nghe mà.

Thế Long giật mình, giọng nói run rẩy nói với Âm Âm. Quả thực giờ này toàn thân Âm Âm tỏa ra cỗ khí như đứng ở bắc cực, lạnh đến thấu xương còn rất đáng sợ.

Đình Khang uống xong thứ nước đó thì cảm giác đau đớn đã đỡ hơn, anh đứng lên bước về phía Âm Âm, vuốt ve đầu cô một cách nhẹ nhàng ý như là chủ nhân yêu thương sủng vật của mình vậy.

- Lên phòng anh sẽ giải thích cho em nghe.

Anh bế ngang ôm cô kiểu công chúa, đưa tay kéo đầu cô vào trong ngực mình giọng ra lệnh" Không được nhìn" rồi đưa cô lên tầng năm với cái cách y như hôm qua.

Mở cửa phòng đưa cô ngồi lên giường, ánh mắt tràn đầy sự mê luyến nhìn cô.

- Giờ em muốn biết chuyện gì?

Anh mìm cười, nhưng đó là nụ cười che giấu đi đau đớn cùng mệt mỏi. Chẳng lẽ cô lại không phận biệt được, nụ cười giả tạo như vậy mà cũng muốn gạt cô.

Cô ngửi thấy một mùi máu tanh từ lời nói của anh, bất giác cô nhíu mày, vẫn không nói gì hết, nghĩ ngợi một lúc cô mở miệng

- Em muốn ở trong phòng một mình, cho em ở riêng ? Anh cũng nghỉ ngơi đi. Cô vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh rồi để tay lên ngực anh " Nếu đau nữa em sẽ chịu cùng với anh. Em không để anh một mình đâu."

Anh cầm lấy tay cô, hôn lên những ngón tay thon dài của cô

- Anh yêu em.

- Yêu em bao lâu chứ ? Nhỡ có ngày anh gặp cô gái khác xinh đẹp hơn em, giỏi giang hơn em thì sao?

- Được nếu em đã hỏi anh sẽ trả lời luôn cho em rõ. Lâm Âm Âm Nam Cung Khang anh yêu em không lâu đâu. Anh ngừng lại nhìn khuôn mặt cô, chân mày cô nhíu lại vẻ không đồng tình, đấm vào ngực anh, anh mỉm cười cầm lấy tay cô" Yêu em không lâu đâu, chỉ một đời thôi '

Nghe xong câu nói của Đình Khang cô cười giòn tan, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc:

- Đình Khang, Lâm Âm Âm em nói cho anh biết, một đời sao, không đủ, em yêu anh đến khi sinh ly tử biệt mới thôi.

Cả hai chìm vào khoảnh khắc của cặp đôi đang yêu nhau. Đình Khang đứng người, cởi nút áo trên cùng ra, đè cô xuống dưới thân, anh muốn cô hoàn toàn thuộc về anh. Âm Âm cũng đã buông bỏ hoàn toàn tấm màn ngăn cảnh cảm xúc trong lòng cô, cô thực sự cũng muốn người đàn ông trước mặt, lúc anh cúi người hôn cô thì mùi máu trong miệng anh khiến cô khó chịu. Cô đẩy anh ra.

- Anh về phòng đi, chúng ta khi khác làm chuyện này được không. Emm… em chưa chuẩn bị tâm lý . Cô năm nỉ anh ra khỏi phòng mình. Nhưng thực chất cô đang có nghi ngờ về thân phận của anh. Những dấu hiệu ban nãy.

- Được rồi, được rồi. Anh lững thững ra khỏi phòng không quên nói đùa với cô một câu" em từ khi nào sai anh vậy anh nhớ anh mới là chủ nhân của em mà"

- Xí ai thèm chủ nhân như anh chứ ? Anh không được nghe lén đâu đó.

Anh bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng đáp ứng đóng cánh của lại và bước xuống lầu.

Anh về phòng, cô chạy ra khóa chốt cửa lại vẻ mặt lúc này không còn sự vui vẻ như trước mà thay vào đó là sự lo lắng

Cô cầm lấy điện thoại, gọi cho một người tên J.K

- Alo, chị J.K giúp em làm một việc này, cho em hỏi người có dấu hiệu đau tim hoặc đau ngực lại dùng máu tươi để bệnh đó được thuyên giảm đó là bệnh gì.

Đầu dây bên kia một giọng nói nữ, hắn là người nghiên cứu về y khoa hay một công việc gì đó tiếp xúc nhiều với thuốc với loài vật

- Theo như em nói thì chị suy đoán đó chẳng phải bệnh gì mà là …. Thế này nhé chị nghĩ ra hai khả năng một là người đó là ma sói cứ vào ngày trăng tròn là sẽ đau ngực, nếu được uống máu tươi trong vòng mười lăm phút thì người đó sẽ không biến thành hình dạng sói, khả năng thứ hai người đó là Vamipire. Giống với người sói thì Vamipire vào ngày trăng tròn hoặc trăng máu họ sẽ cảm thấy tim mình như vỡ ra, gân sẽ nổi lên và họ cần phải uống máu tươi để lấy lại trạng thái cũng như là thể lực. Đặc biệt hơn Vamipire có rất nhiều khả năng chống trọi với nguy hiểm quanh mình như là dịch chuyển tức thời, hút máu người hay là cung tên và đạn bình thường đều không thể giết họ chỉ có Huyết Bạch kiếm mới khiến họ chết.

- Từ đã, chị nói là dịch chuyển tức thời ư. Âm Âm nhíu chặt lông mày, nghĩ về cái cách mà Đình Khang đưa cô lên từ phòng khách tới tầng năm một cách không rõ ràng. Lông mày Âm Âm nhíu chặt lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Lòng bàn tay nắm chặt thành quyền. Nhưng đâu đó trong thâm tâm, cô vẫn muốn điều này không sảy ra, có thể là loại bệnh nào đó mà họ chưa phát hiện ra.

J.K gật đầu chắc như đinh đóng cột:

- Phải. Trước đây chị từng chứng kiến một Vampire vào ngày trăng máu năm đó… Âm Âm năm đó cô Tuyết chính là …., chị chắc chắn những gì chị nói… Em gặp phải chuyện gì sao ?

Âm Âm không nói hoàn cảnh bây giờ cho J.K biết, chỉ hỏi :

- Vậy thời điểm một vampire hết bị khống chế bởi trăng máu là khi nào ạ ?

J.K trầm ngâm có lẽ đến cô ấy cũng không chắc chắn :

- Đại khái khoảng một hai giờ sáng.

Vậy là còn lại mấy tiếng nữa. Nhưng Đình Khang vừa nãy sau khi uống máu xong liền có vẻ bình thường.

- Huyết Bạch kiếm bao lâu nay đều không xuất hiện. Không có cách nào khác để giết hắn sao ?

- Không. Đạn bạc hay kiếm bạc chỉ có thể giết Ralcula thôi còn Vampire thuộc loại chính thống của ma cà rồng. Ralcula là dòng thứ không thể so sánh sức mạnh hay cách giết được. Nên chỉ có Huyết Bạch kiếm mới giết được họ thôi.

Lúc này Âm Âm đã rõ nhưng vẫn còn chưa tin lắm về thân phận của Đình Khang đúng là những lúc lên cầu thang ánh lên với tốc độ rất nhanh cộng với chuyện ngày hôm nay cô đã có chút ngờ vực nhưng chẳng lẽ mẹ lại để mình liên hôn với Vampire sao.

Còn nữa, nếu thực sự anh là Vampire cô phải làm sao. Trong đầu cô hiện lên một loạt cảnh tượng mẹ cô bị một đám người có răng nanh nhọn hoắt hút máu cho tới chết. Cô điên cuồng cầm Huyết Bạch kiếm ánh mắt dại đi, cô lúc ấy chỉ muốn làm sao cứu mẹ ra khỏi đám quái vật ấy. Đám vampire hút máu thấy miếng mồi ngon khác thì thả mẹ cô ra, gào lên lao tới cô. Âm Âm chậm rãi liếm môi, cười lạnh xông lên giết bọn họ. Cứ thế cô túm đầu tên này, giết tên kia, lúc đó trong tay cô thanh kiếm ấy đã nhuốm đỏ máu của đám vampire từ lúc nào. Nhưng cô vẫn thấy một tên hút cạn máu mẹ cô, từ từ lẩn vào trong màn đêm. Cô không đuổi theo được hắn, cô cũng đã thương tích đầy mình, một mình Âm Âm đánh với mười mấy tên vampire không bị thương là điều không thể.

Nếu không phải trong tay cô là Huyết Bạch kiếm thì có lẽ cô đã chết rồi. Đến gần mẹ, cô ôm lấy bà gào khóc một trận, lúc không còn sức lực nữa, máu chảy rất nhiều cô đã ngất lịm đi, trong lúc mơ mang cô cảm thấy một người trung nhiên cầm lấy thanh kiếm rời đi.

cốc cốc cốc..

______________Hết Chap 11 __________


ĐỌC TRUYỆN HAY MỖI NGÀY CÙNG BOOKVERSE

Lùi Tiến Quay lại